Ngày hôm sau.
Mặt trời chiếu sáng, cơn gió dịu nhẹ trôi từ từ vào căn phòng dọc theo cửa sổ khép hờ, ngôi nhà màu trắng theo phong cách thanh nhã mang đến cho người ta một vẻ ngoài sạch sẽ và đơn giản.
Trên chiếc giường king—size, người phụ nữ say ngủ không màng danh lợi, đôi má phồng nhẹ là thói quen cô luôn có trong lúc ngủ.
Đằng sau cô, một cánh tay dài ôm lấy cô, cơ thể yếu ớt của cô, được người đàn ông to lớn phía sau quấn lấy, sát trong vòng tay anh.
Tiếp theo, trên giường tuyền đến một âm thanh.
“Thức rồi?”
Mộ Dịch Kỳ bị chuyển động của cô đánh thức nhanh hơn một bước, giọng nói khàn khàn sâu lắng
Đọc truyện tại đây.
Duỗi lưng một cái, cô mê man trong chăn, ừm một tiếng.
Giây tiếp theo, Hàm Hinh mở mắt ra, ý thức của cô ngay lập tức rõ ràng, khung cảnh đêm qua lóe lên nhanh chóng trong tâm trí cô.
Nhìn xuống chăn, đôi mắt cô trừng sắp sửa rớt ra ngoài!
Sao lại đổi quần áo rồi?
Không phải là áo trắng sao? Hay là quần áo của anh nhỉ.
Hàm Hinh quay lại, phát hiện anh vẫn đang mặc bộ đồ giống như mình mặc tối qua.
Tại sao cô lại mặc đồ ngủ?
Trên giường, hôm qua cô đã thực sự ngủ một đêm với anh.
Mộ Dịch Kỳ nhíu mày, giải thích chuyện đêm qua.
“Ngày hôm qua tôi có bảo Từ Du mua quần áo, em mặc đồ của tôi, tôi không có đồ để mặc.”
“Thế là, anh đã cởi đồ của em, thay thế cho em thành bộ hiện tại?”
Mộ Dịch Kỳ cho cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-thieu-doc-sung-mot-minh-toi/1765411/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.