……
Chỉ nhìn thấy chân mày của Mộ Dịch Kỳ nhăn lại càng lúc càng chặt, lập tức cầm quần áo bên cạnh lên, nói với đầu điện thoại kia: “Đau thì không nên lộn xộn, không nói sớm, chờ tôi.”
Toàn bộ quá trình, Hàm Hinh nhìn anh nghe điện thoại, không quá ba phút liền thu dọn quần áo đi.
“Anh lại muốn đi nữa?” Cô cười một tiếng, không biết nên hỏi câu như thế nào.
Thì ra mấy ngày nay, đều là ảo giác.
Nghe vậy, động tác của Mộ Dịch Kỳ bỗng nhiên dừng lại, khoảnh khắc lúc bước chân sắp đạp cửa ra, vòng trở lại, nhìn ánh mắt cô: “Tôi biết cô đang nghĩ gì, đừng nghĩ bậy, cô ngủ đi.”
Anh sờ đầu cô một chút, nhẹ nhàng xoa bóp mấy cái, giống như dỗ một đứa nhỏ ngây thơ.
Hàm Hinh như quỷ thần xui khiến không tránh ra, ngược lại, còn ngẩn người.
Đọc FULL bộ truyện.
Hôm sau.
Sáng sớm, người đàn bà liền từ trong mộng tỉnh lại, phản ứng đầu tiên, cô chính là nhìn bóng người trên ghế sofa… trống rỗng.
Hàm Hinh tự mình thu dọn đồ xong, ông cụ nghe nói cô phải quay lại đi làm, nói lùi lại mấy ngày nữa, cô kiên định, cuối cùng, ông cụ cũng không giữ lại nữa, lúc đi làm, dặn dò tài xế đưa cô đến công ty.
“Ông nội, ông quay về đi.”
Ông cụ Mộ chống gậy đi tới, người coi như cường tráng, ở trước mặt cô dừng lại một hồi: “Tối hôm qua, Dịch Kỳ lại đi ra ngoài?”
Hàm Hinh không nghĩ tới ông sẽ hỏi vấn đề này, bị phát hiện rồi?
“Dạ, anh ấy... là đi xử lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-thieu-doc-sung-mot-minh-toi/1765398/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.