Hôm sau.
Hàm Hinh dậy sớm, giống như mọi ngày, đồng hồ sinh học đã tự điều chỉnh trong đầu cô, đến đúng lúc, cô sẽ tự thức dậy.
Tay sờ một vòng bên cạnh, lạnh như băng, cô mới nhận ra, Mộ Dịch Kỳ thật sự là cả đêm không về.
“Anh đi đâu vậy? Tối nay là đêm tân hôn của chúng ta.”
Lúc đó, cô cố ý muốn giữ anh lại, cô muốn có thai, cô cần anh.
Nhưng, anh vội vàng rời đi như vậy, không cho cô một chút cơ hội, thậm chí còn không thèm nhìn cô một lần.
“Tôi còn có việc.”
Đây là lời Mộ Dịch Kỳ để lại cho cô, sau đó, cứ như vậy mà biến mất.
Cập nhật sớm nhất tại.
Vén chăn lên, cô nhìn qua giường ngủ trống trơn, im lặng nằm trở về chỗ cũ.
Lúc xuống lầu, cô vừa ra khỏi cửa, đã thấy quản gia Mộ đi thẳng đến, trên mặt nở nụ cười nhạt như có như không, chắp tay trước ngực: “Cô Hàm, tối hôm qua cô ngủ có hài lòng không?”
Hàm Hinh khẽ giật mình, nhưng sau khi nghe thấy câu nói kia, vô thức mấp máy môi, nở nụ cười: “Ừ, xem như tạm được.”
Nghe cô nói xem như tạm được, quản gia Mộ vô thức nhìn thoáng qua bụng cô.
Sau đó cũng không nói tiếp, làm một tư thế mời với Hàm Hinh: “Đi thôi, ông cụ chờ cô ở phòng làm việc, về chuyện những điều lệ trong hợp đồng đã hứa sẽ cho cô.”
Mấy phút sau, Hàm Hinh liền xuất hiện ở phòng làm việc.
“Ông nội.” Cô khẽ gọi, thấy ông cụ đang đưa lưng về phía cô, nghe tiếng tách trà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-thieu-doc-sung-mot-minh-toi/159593/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.