" Cậu không ăn thì thôi, ngồi ở đó có mà đói chết! " nói rồi Lục Kiều Kiều bắt đầu động đũa. Thấy vẻ mặt ăn một cách ngon lành của Lục Kiều Kiều, An An nuốt ực một tiếng, rón rén đi tới ngồi xuống cũng gắp một miếng lên ăn thử. Ngon, ngon quá, bình thường cậu cực kì kén ăn, nếu không phải đồ ăn nội nấu, cậu quyết sẽ không ăn, nhưng món ăn chị gái này làm, quả thực quá ngon đi, An An ăn liền một mạch, chốc đã chén sạch cả bàn thức ăn, sau đó vỗ vỗ bụng ợ một tiếng.
Lục Kiều Kiều cười cười, cô từ trước giờ, chỉ có dáng vẻ đáng yêu là khiến cô dễ bị khuất phục: " Vậy cậu tên An An? Bao nhiêu tuổi rồi? "
" Em tên Cố Tử An, năm nay, năm nay..... 5 tuổi rồi! " Cố Tử An cười ngốc nghếch, giơ bàn tay ra trước mặt Lục Kiều Kiều, Lục Kiều Kiều mới ngớ ra, nhìn rõ ràng lớn như thế, ít cũng phải 18, thế nhưng lại nói 5 tuổi, sau một hồi phân tích, Lục Kiều Kiều mới hiểu ra, hóa ra cậu nhóc này không giống người bình thường, bảo sao mà từ đầu gặp mặt, cô đã cảm thấy kì lạ rồi.
" Vậy chị tên gì? "
" Hửm, sao vậy? Không sợ người lạ nữa à? "
Cố Tử An lắc đầu: " Người nấu ra những món ăn ngon mà An An có thể ăn được, tuyệt đối không phải người xấu! "
" Ha ha, được rồi, chị là Lục Kiều Kiều, rất vui được gặp em! "
Lục Kiều Kiều ngước nhìn đồng hồ, sau đó đứng dậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-thieu-cung-chieu-vo-yeu/519470/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.