Tuy bị phát hiện nhưng đi thì vẫn phải đi. Nếu không chẳng phải sẽ uổng công cô trang điểm tận 1 tiếng ư?
Công ty của Phó Việt Ninh hơi xa, hơn nữa không có tuyến tàu điện ngầm đến thẳng đó nên Lâm Thiên Quất lấy chìa khóa xe, chuẩn bị lái xe đi. Kỹ thuật lái xe của cô thực ra không kém, thời đại học cô còn chơi đua xe một khoảng thời gian, nhưng cũng do đó mà để lại di đứng quen thói vượt nhanh, giờ chỉ có thể miễn cưỡng duy trì quy tắc giao thông.
Từ sau khi Phó Việt Ninh phát hiện thì lập tức giấu nhẹm chìa khóa đi, nói tạm thời anh không định đưa tang vợ.
Nhìn đi, đây là tiếng người sao?
Nhưng mà mấy năm nay khá hơn nhiều rồi, bởi vì tính cách của cô không thích hơn thua, ai thích vượt thì vượt, chỉ cần không đâm mình là được. Thế cho nên Phó Việt Ninh mới trả cô chìa khóa xe.
Buổi sáng mùa hè, nắng vẫn rất độc, Lâm Thiên Quất ngồi trong xe ở gara bật máy lạnh một lúc mới dám đi ra ngoài. Giờ không phải lúc đi làm nhưng trên đường vẫn có nhiều xe, đây là tuyến phong cảnh cố định ở các thành phố lớn rồi.
Lâm Thiên Quất chậm rãi đi đến đầu phố, trước khi ra cửa cô đã dặn anh chàng chạy chân mua giúp cô ít điểm tâm rồi, lái xe đến nơi là anh chàng sẽ đưa điểm tâm qua cửa sổ cho cô, trên mặt đổ đầy mồ hôi, cười nói: “Nếu có thể thì mong ngài đánh giá 5 sao, cảm ơn!”
Lâm Thiên Quất ra dấu OK, tiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-thay-lao-cong-la-nam-chu-nguoc-van/236302/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.