Hôm nay là chủ nhật, Phó Việt Ninh không cần đi làm. Cơm sáng có canh xương ngày hôm qua hầm, nước canh trắng thuần, bỏ thêm một quả trứng trần lòng đào mềm mềm, rắc ít hành lá, mùi hương nồng đậm tinh khiết. Bởi vì Lâm Thiên Quất thích ăn miến nên dì Chu cố ý làm hai loại, Phó Việt Ninh ăn mì, cô ăn miến. Hai người cùng nhau ngồi trên bàn cơm, vừa ăn vừa nghe tin tức tài chính và kinh tế trên TV. Động tác ăn mì của Phó Việt Ninh rất từ tốn, nhưng tốc độ không tính là chậm, khi anh ăn xong một chén mì thì Lâm Thiên Quất vừa ăn xong quả trứng trần, một tay khác còn cầm điện thoại gõ chữ bùm bùm. Không cần hỏi anh cũng có thể đoán ra cô đang nói chuyện phiếm với ai. Trên cơ bản chính là đang than vãn, phỉ nhổ với hội chị em, hoặc là chia sẻ hiểu biết của mình về show mãnh nam ngày hôm qua. Anh không đoán sai, Lâm Thiên Quất đúng là đang nói chuyện phiếm với hội chị em. Nhưng mà không phải tán gẫu lung tung, bởi vì sáng sớm hôm nay trong nhóm đã có dưa để hóng. Cô em ngực to nóng bỏng: [A!!! Hạ Khiêm chết tiệt!!! Bị paparazzi bám theo đến hội sở mà cũng không phát hiện!!!!] Đi kèm là một quả “dưa” bự chà bá trên hot search, câu văn viết rất hàm hồ, chỉ là nói ảnh để nào đó đã ẩn lui nửa đêm bị chụp cãi nhau với vợ ở hội sở, hai người đen mặt cãi vã rồi cùng nhau rời đi. Dựa vào những gì phóng viên thâm nhập điều tra thì phát hiện buổi tối hôm qua trong hội sở có tiết mục mãnh nam, trình độ nóng bỏng ngang với Las Vegas. Đúng là thói đời, lòng người không đáy, ảnh đế bị đội nón xanh, thật đáng thương. Cách dùng từ này khiến hai người còn lại trong nhóm cười như gà kêu, cực kỳ hoài nghi đây là phóng viên Cảng Thành đi ăn máng khác tới, đương nhiên bọn họ cũng không quên an ủi Viên Phỉ Phỉ, dù sao mọi người cũng là chị em plastic cạc cạc cạc. Vịt con khổ tình: [Thôi thôi, một lần lạ hai lần quen, cậu bị gài hai năm, sớm quen rồi còn gì.] Váy đen: [Nhớ lại show ngày hôm qua, có phải sẽ thấy bị gài một lần cũng chẳng sao không?] Viên Phỉ Phỉ đã gửi một nhãn dán tức sùi bọt mép. Lâm Thiên Quất cực kỳ hứng thú nhấn vào đọc bài. Thực ra nếu chỉ là một bài viết thì Viên Phỉ Phỉ sẽ không tức đến mức này, xã giao một chút là đè xuống được ngay. Nhưng dưới bài viết lại kèm theo mấy bức ảnh, dáng vẻ giống như chụp lén từ ngoài phòng bao, từ bóng dáng mơ hồ có thể nhìn ra bầu không khí căng thẳng giữa hai người, cũng có thể khiến fan chân ái nhận ra thần tượng của mình. Bằng chứng tàn nhẫn. Bình luận dưới bài này cũng không tốt lắm, ngay đầu tiên đã trực tiếp chỉ tên nói họ.
[*ngoáy mũi* Không cần nhìn ảnh tôi cũng biết là ai, Hạ Khiêm với vợ thôi.] [Hạ Khiêm có diện mạo, có năng lực, rốt cuộc ở rể là muốn cái gì!] [Muốn tiền và gia thế của người ta đó, bị đội nón xanh cũng không ngại, ha ha] [Lầu trên âm dương quái khí cái gì? Vợ người ta có tiền có gia thế thì ghen ghét à? Cho rằng đã ẩn lui thì không có fan ư, vậy chúc idol nhà mày sớm chìm!] … Vậy mà Lâm Thiên Quất còn thấy bóng dáng rời đi của mình với Phó Việt Ninh, cực kỳ vô lương tâm vui vẻ nhấn like cho account marketing kia. Tin tức này xuất hiện vào lúc năm giờ sáng, hai người đi đã sắp ba giờ. Lâm Thiên Quất không khỏi cảm thán tốc độ của paparazzi hiện tại, quả thực quá chuyên nghiệp. Cô nhắn tin trong nhóm: Quả quýt nhỏ: [Danh tiếng của chồng cậu không kém năm đó nha, đã lui về ở ẩn nhiều năm rồi mà vừa có bát quái đã lập tức lên hot search, chẳng trách bọn account marketing cứ đi tóm lông dê của anh ta.] Viên Phỉ Phỉ không đáp lại, Lâm Thiên Quất suy đoán có khả năng cô nàng đọc bài xong lại đi tìm chồng để cãi nhau, sau đó nằm liệt trên giường. Cô ấy với Hạ Khiêm chính là đôi oan gia hoan hỉ, bên ngoài hai người cãi nhau nhiệt tình, tối về nằm cũng nhiệt tình chẳng kém. Năm đó Viên Phỉ Phỉ kiên định với chủ nghĩa độc thân, Hạ Khiêm cũng là ảnh đế nóng phỏng tay nên ban đầu bọn cô chẳng ai nghĩ bọn họ sẽ thành đôi, trong lòng đều nghĩ quá lắm thì cũng chỉ là “bạn giường”. Nhưng cuối cùng, một người phá bỏ sự kiên định của mình vì đối phương, một người cũng cúi đầu từ bỏ nguyên tắc vì nửa kia nên mới đến với nhau. Lại nói tiếp cũng hài, bên ngoài Hạ Khiên rất lạnh lùng, cao ngạo, nhưng cứ nói chuyện với Viên Phỉ Phỉ thì lại giống như pháo đốt, chạm vào là nổ. Bằng không cũng sẽ không bị account marketing tóm nhiều tư liệu sống như thế. Hai người chia tay thì chia tay, nhưng cũng oanh oanh liệt liệt một hồi, sau khi kết hôn thì vẫn cãi nhau ầm ĩ, tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía. Đâu giống cô, vợ chồng già 7 năm, bình thản như nước, đã bắt đầu chán ghét dung mạo của Phó Việt Ninh, trong mơ anh cũng không phải thứ tốt… Lâm Thiên Quất lại nghĩ đến giấc mộng tối qua, sâu kín tổng kết một câu: “Thật hâm mộ Viên Phỉ Phỉ.” Phó Việt Ninh đang xem báo cáo tuần này của công ty, chợt nghe thấy Lâm Thiên Quất nói, lập tức ngẩng đầu nhìn cô: “Hâm mộ cái gì?”
Lâm Thiên Quất thở dài, liếc mắt nhìn Phó Việt Ninh, muốn nói lại thôi. Muốn oán hận đối phương vì sao trong mơ lại đê tiện như thế, nhưng ngẫm lại cô vẫn là người mơ, trách Phó Việt Ninh thì có hơi vô lý. Vì thế, thiên ngôn vạn ngữ chỉ hóa thành một câu thở dài. “Dù sao cũng hâm mộ.” “…” Phó Việt Ninh cho cô ánh mắt nguy hiểm, duỗi tay gõ gõ mặt bàn. “Hôm nay em không định về nhà cùng anh?” Vừa rồi Lâm Thiên Quất mải cắn đũa nghịch điện thoại, miến trong bát như không thay đổi. Hiện tại cô đặt điện thoại xuống, ăn từng sợi như đang chơi. Phó Việt Ninh xem xong báo cáo thì tắt điện thoại, nói: “Bọn họ đang hỏi trong nhóm là mấy giờ chúng ta qua, có muốn ăn cơm trưa không.” Mỗi chủ nhật, hai người đều sẽ bớt thời gian về nhà bố mẹ ăn bữa cơm, thuận tiện thăm bố mẹ và thỏa mãn dục vọng thích gây chuyện của ông Phó. Trước kia, mỗi khi đến ngày về là tâm trạng của Lâm Thiên Quất giống như đi viếng mồ mả. Gặp bố mẹ đương nhiên cô rất vui, nhưng buổi tối phải nghe ông Phó dạy dỗ thì đúng là không thua gì táo bón. Nhưng tuần này, tâm tình của Lâm Thiên Quất nháy mắt nghịch chuyển. Tối hôm qua, trên đường về, cô cũng hàn huyên vài câu với Phó Việt Ninh về vấn đề ảnh chụp, Phó Việt Ninh cực kỳ vô tình tỏ vẻ anh đã sớm biết chuyện rồi. Từ mấy tháng trước hóa đơn chi tiêu của ba Phó bất thường, đầu tiên là đột nhiên chi ra một số tiền mặt lớn, sau đó tiền mặt chậm rãi biến thành quẹt thẻ, vật phẩm đều là một ít quần áo, túi xách hàng hiệu. Thời điểm Phó Việt Ninh phát hiện hóa đơn sai sai còn tưởng ba Phó làm chuyện không nên làm, kết quả lại tra ra là do ông Phó. Phó Việt Ninh suy đoán, rất có khả năng ông Phó bị người nắm thóp uy hiếp. Chẳng trách biểu cảm lúc chụp ảnh thối như thế, ra là bị kiềm chế, quả nhiên chỉ có ác nhân với chế trụ được ác nhân! Cho nên hôm nay trở về chính là để ăn dưa. Lâm Thiên Quất thừa nhận, cô bất hiếu, cô muốn ăn dưa!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]