Hám Thanh Châu nghĩ Đường Bân sắp hồi phục nhưng cho đến sáng ngày thứ bảy, khi hắn hỏi Đường Bân là ai thì cậu vẫn trả lời mình là Koala nhỏ, còn hắn là con người, điều này làm Đường Bân không còn thời thời khắc khắc muốn ôm hắn nữa.
Hám Thanh Châu nhìn Đường Bân không kiên nhẫn trả lời câu hỏi của mình, tiếp tục xoay người đi ngủ, ánh mắt cậu có chút oán hận. Hám Thanh Châu đột nhiên không muốn làm người nữa.
Hắn bí mật di chuyển rồi ôm Đường Bân từ phía sau.
Nhưng hắn vừa ôm lấy cậu thì Đường Bân lại vô thức thoát khỏi vòng tay của hắn.
Hám Thanh Châu thở dài, nhìn đồng hồ rồi rời giường.
Thứ bảy và chủ nhật tương đối nhàn nhã, Hám Thanh Châu tập thể dục xong thì ăn sáng, giải quyết một số công việc ở nhà nhưng Đường Bân vẫn chưa dậy.
Hắn nhìn thời gian - đã chín giờ sáng, hắn đang tính đi siêu thị một mình để chọn quà gặp mặt cho cha mẹ mình.
Nhưng điều mà Hám Thanh Châu không ngờ là Đường Bân lại có thể ngủ ngon như vậy, sau khi hắn mua sắm trở về, cậu vẫn còn đắp chăn ngủ một cách ngon lành.
Hám Thanh Châu chọt chọt mặt cậu: "Dậy thôi nào."
Điền Bội Quân đã gọi điện nhiều lần để thúc giục hắn.
Đường Bân bụm miệng, trở mình ngủ tiếp.
Hắn nghĩ nếu Đường Bân ngủ ở nhà thì mình có thể đi một mình, như vậy còn đỡ rắc rối hơn khi phải giải thích, chính là... hôm qua hắn đã hứa sẽ đưa Đương Bân đi cùng rồi. Không biết nếu hắn âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-so-thu-trong-nha/225451/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.