Dưới sự trấn an của Hám Thanh Châu, Đường Bân từ từ bình tâm trở lại. Đường Bân đẩy nhẹ hắn một cái, rời khỏi cái ôm của Hám Thanh Châu.
Hám Thanh Châu vội vàng nắm tay Đường Bân lại, cậu hoảng sợ suýt chút nữa đã xuất thủ. Đường Bân ngơ ngác nhìn bàn tay đang nắm tay mình, bình tĩnh nói: "Em muốn...đi thăm bọn họ."
Vương Thời nháy mắt nói: "Hai người đi đi, tôi tự bắt taxi về."
Hám Thanh Châu gật đầu, hắn đưa Đường Bân đến nghĩa trang, dọc theo đường đi hắn không nói lời nào trong bầu không khí u thương này, hắn không biết phải làm thế nào để Đường Bân cảm thấy vui vẻ hơn.
Hám Thanh Châu lái xe có chút nhanh, Đường Bân ngồi bên cạnh đồng dạng không nói lời nào, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nửa giờ chạy xe, Đường Bân xuống xe nhìn Hám Thanh Châu cũng muốn đi theo, nhàn nhạt nói: "Em muốn đi một mình."
"Đường Bân..."
Hám Thanh Châu muốn nói gì đó nhưng không biết nói gì.
"Sao vậy?" Đường Bân hỏi.
Hắn lắc đầu: "Không có gì, anh ở đây chờ em."
Cậu gật đầu, xoay người đi vào.
Hám Thanh Châu sững sờ nhìn bóng lưng Đường Bân, sau khi bóng dáng cậu khuất mắt hắn mới yếu ớt dựa vào xe, lấy tay che mặt mình lại.
Hắn cảm thấy sợ hãi, hắn biết lý do vì sao cha mẹ Đường Bân lại gặp tai nạn qua đời, bởi vì cảnh sát từ trong tay đầy máu của mẹ Đường Bân lấy ra một quyển sổ hộ khẩu.
"Dinh---"
Di động vang lên, Hám Thanh Châu xoay người lấy điện thoại từ trong xe ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-so-thu-trong-nha/1072067/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.