"Cuối cùng cũng xong rồi!"
Nhân viên thử nghiệm vừa dứt lời, tất cả mọi người đã hô hào.
——
Đây là lần thử nghiệm cuối cùng của một trò chơi trực tuyến. Trò chơi này đã kéo dài tận hai năm, gần như tiêu tốn toàn bộ nguồn vốn lưu động của công ty game này, mang theo hi vọng của biết bao nhiêu con người.
Người đàn ông đẹp trai đang đứng ngay trước màn hình là Phó Tâm Hàn, năm nay hai mươi bảy tuổi, là tổng giám đốc của công ty game Hàn Dạ.
Mặc dù nhìn có vẻ còn trẻ tuổi, nhưng công ty game này đã được chính anh lập nên từ con số không rồi dần dần phát triển.
Phó Tâm Hàn là một alpha, cả ba và mẹ anh đều là giáo sư nổi tiếng ở đại học, nghiên cứu khảo cổ học, nhưng Phó Tâm Hàn lại có hứng thú cực lớn với kinh doanh, giấu ba mẹ điền vào giấy theo học chuyên ngành quản trị kinh doanh, sau khi tốt nghiệp không quan tâm đến sự phản đối của mọi người mà lập một công ty game.
Ban đầu khi khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, anh đã trải qua biết bao khó khăn, sau năm năm nỗ lực, cuối cùng đến giờ cũng đã tạo được chút danh tiếng trong ngành này.
"Tổng giám đốc Phó, thời gian này mọi người đều vất vả rồi, tối nay đi ăn liên hoan một bữa nhé!"
Người nói là giám đốc nghệ thuật Tiêu Hoa, một omega thích ăn mặc lộng lẫy. Mọi người trong công ty đều biết Tiêu Hoa có ý với Phó Tâm Hàn, bình thường không vô tình thì cũng cố tình ám chỉ với Phó Tâm Hàn nhiều lần, nhưng luôn bị Phó Tâm Hàn vờ như không thấy.
Không phải là Phó Tâm Hàn làm cao hay gì cả, chẳng qua là Tiêu Hoa không phải gu của anh thôi.
Phó Tâm Hàn là một alpha vừa đẹp trai vừa thành đạt, xung quanh không thiếu omega theo đuổi, nhưng mà Phó Tâm Hàn lại vô cùng kén chọn, chẳng được mấy omega lọt vào mắt anh.
Mà lúc này, Tiêu Hoa đang nhìn Phó Tâm Hàn đầy "âu yếm", các nhân viên bên cạnh đều giả vờ như không nhìn thấy.
Phó Tâm Hàn thấy không ổn lắm, vội vàng đánh tay, ý bảo cứu mạng với người bên cạnh.
Người bên cạnh hiểu rõ Phó Tâm Hàn nghĩ gì, lập tức uể oải đứng ra giúp.
"Tiêu Hoa à, gần đây tài chính của công ty có chút khó khăn đấy, hay chúng ta chờ khi trò chơi ra mắt rồi hẵng ăn. Khi trò chơi được phát hành rồi, chúng ta lại tổ chức một bữa ăn mừng cho tất cả mọi người!"
Người vừa nói tên là Nhan Dung, giám đốc hành chính của công ty, cũng chính là bạn cùng đại học kiêm bạn thân của Phó Tâm Hàn, vừa tốt nghiệp đã đồng ý tham gia vào team của Phó Tâm Hàn, cùng nhau phát triển, nắm giữ 10% cổ phần của Hàn Dạ.
Cơ mà Tiêu Hoa chẳng thể ưa nổi Nhan Dung.
Nguyên nhân là vì Nhan Dung cũng là một omega, bình thường luôn ở cạnh Phó Tâm Hàn, hiển nhiên đã trở thành tình địch số một của Tiêu Hoa.
Nhưng Nhan Dung cũng có chức có quyền, lại còn thân với Phó Tâm Hàn hơn nên Tiêu Hoa cũng không dám đối đầu ngoài sáng với Nhan Dung.
Lúc này, anh ta không thể làm gì khác hơn là tỏ ra đáng thương với Phó Tâm Hàn.
Nhưng Phó Tâm Hàn lại nhìn lảng đi, làm như đang ngắm lại trần nhà của công ty.
Nhìn xem kìa, đường cong này, kết cấu này, cách phối màu này...
Tiêu Hoa bị Phó Tâm Hàn phớt lờ, ngẩng lên lại thấy Nhan Dung đang cười như không cười thì không bình tĩnh được nữa, hậm hực đi ra ngoài.
Liên quan đến yêu hận tình thù giữa ba người giám đốc Phó, giám đốc Nhan và giám đốc Tiêu, các nhân viên ở đây cũng lại vờ như không thấy. Đều là cấp trên cả đấy, ai mà dám hỏi, ai mà dám nói.
Thấy Tiêu Hoa đi rồi, những người khác mới thở phào nhẹ nhõm. So với giám đốc Tiêu Hoa, Nhan Dung và Phó Tâm Hàn thân thiện hơn nhiều.
Phó Tâm Hàn nghĩ hôm nay là một ngày đẹp, nên chúc mừng một chút, quay sang hỏi Nhan Dung: "Tối nay đi uống gì đó không?"
Nhan Dung gật đầu: "Được đấy!"
Mấy nhân viên đứng gần đó bỗng ồn ào nói: "Giám đốc Phó và giám đốc Nhan ơi, hai người đừng có ngược đãi chó như thế được không?"
Nhan Dung quay lại, bất đắc dĩ mà cười một cái, nói đùa với những người khác: "Đâu có, tổng giám đốc Phó cũng có để ý tôi đâu. Trong lòng người ta có người rồi, lần trước tôi còn thấy trong máy tính của tổng giám đốc Phó cơ mà, một thư mục có cả mấy trăm bức ảnh ấy chứ!"
Không đợi người khác kịp hỏi, Phó Tâm Hàn đã nói: "Đừng nói linh tinh, cậu ấy chỉ là bạn bình thường của tôi thôi."
Nhan Dung tỏ vẻ không tin: "Ảnh của bạn bình thường lại còn phải để hẳn một thư mục riêng cơ à? Sao cậu không để ảnh tôi vào một thư mục riêng nhỉ? Nhưng trông người kia có vẻ còn trẻ trung lắm. Thế nào, hóa ra là cậu thích kiểu đấy hả?"
Phó Tâm Hàn cứng họng, không biết phải nói gì với Nhan Dung, cuối cùng lại nói lại lần nữa rằng người kia chỉ là bạn bình thường của anh mà thôi.
Mọi người cười ầm cả lên, chẳng ai tin cả.
Nhưng Phó Tâm Hàn rõ là không muốn nói nhiều, ai hỏi cũng không hé răng, đến cả Nhan Dung cuối cùng cũng chỉ đành kìm lòng hiếu kì xuống, tự mình suy đoán xem cậu bé trong ảnh được cất ở thư mục riêng trong máy tính kia là ai.
Thật sự thì Phó Tâm Hàn cũng chẳng biết phải giải thích thế nào về những bức ảnh kia.
Thật lòng mà nói, người kia có thể coi là "mối tình đầu" của anh, nhưng cũng chỉ còn là quá khứ của một tuổi trẻ khờ dại mà thôi, là một lịch sử đen tối mà cuộc đời này anh không thể xóa bỏ.
Cậu bé trong ảnh là Đồng Dương Tây. Thật ra cũng không thể gọi là cậu bé được, năm nay người kia cũng đã hai mươi tư tuổi rồi. Nhưng những ảnh này được chụp cách đây sáu năm rồi, bây giờ Phó Tâm Hàn cũng chẳng biết người kia trông ra sao rồi nữa.
Phó Tâm Hàn gặp Đồng Dương Tây vào năm mười tám tuổi. Đồng Dương Tây năm mười lăm tuổi được ba Phó mẹ Phó đưa đến trước mặt Phó Tâm Hàn.
Đồng Dương Tây là một đứa trẻ đáng thương. Năm tám tuổi, ba gặp tai nạn xe mà qua đời, lên mười thì mẹ cũng vì nhớ thương ba mà thành bệnh rồi cũng qua đời. Sau đó, Đồng Dương Tây được đưa đến nhà chú dì của mình. Chú dì của Đồng Dương Tây vô cùng chán ghét của nợ này, còn ngược đãi cậu.
Ba mẹ của Phó Tâm Hàn và ba mẹ của Đồng Dương Tây từng là bạn thân của nhau, sau nhớ đến người đã khuất nên muốn đến thăm con của cố nhân, cuối cùng lại nhìn thấy cảnh kia, khiến bọn họ đau xót không thôi.
Vì vậy đã bế Đồng Dương Tây về.
Lúc Phó Tâm Hàn thấy Đồng Dương Tây lần đầu, cậu trông gầy yếu, sắc mặt hơi xanh xao, nhưng ngũ quan trông rất xinh xắn, đôi mắt đen láy lại kiên nghị.
Phó Tâm Hàn vừa mới phân hóa thành alpha, lại như vừa biết yêu. Vào một khắc ấy, lần đầu tiên trong đời anh cảm nhận được sự rung động.
Ba Phó mẹ Phó đều bận rộn, Phó Tâm Hàn liền chủ động chăm sóc cho Đồng Dương Tây. Khi đó Phó Tâm Hàn vừa lên đại học, còn trường trung học cơ sở của Đồng Dương Tây cũng cách đại học Phó Tâm Hàn rất gần, vì thế hai người quyết định thuê một phòng gần đó. Hàng tháng ba Phó mẹ Phó sẽ gửi tiền sinh hoạt đúng hạn, còn những việc khác cũng không can thiệp vào.
Lúc đó, Phó Tâm Hàn chăm sóc Đồng Phương Tây như chăm vợ. Ngày thường nhịn ăn nhịn mặc, tiền sinh hoạt đều để dành cho Đồng Dương Tây mua đồ. Ba năm trôi qua, Đồng Dương Tây được anh nuôi đến khỏe mạnh, cao ráo lại còn đẹp trai, chẳng còn chút gầy yếu nào như lúc mới gặp nữa.
Vào năm Đồng Dương Tây mười tám tuổi, cái ngày đọc được báo cáo chẩn đoán pheromone, tình yêu của Phó Tâm Hàn với Đồng Dương Tây đã...
Hoàn toàn sụp đổ.
——
《 Báo cáo chẩn đoán pheromone 》
Họ và tên: Đồng Dương Tây
Giới tính: Nam
Kết quả chẩn đoán pheromone: Alpha
——
∑ (⊙ ▽ ⊙ " A!
Phó Tâm Hàn vẫn luôn cho rằng Đồng Phương Tây sẽ phân hóa thành omega, hoặc cùng lắm là beta. Dù sao trước khi phân hóa, người bình thường đã có một số đặc điểm của giới tính thứ hai. Ví dụ như sức mạnh của alpha sẽ lớn hơn nhiều so với bạn cùng trang lứa, da dẻ của omega sẽ mịn màng hơn những người khác.
Đồng Dương Tây luôn nhỏ gầy hơn người khác rất nhiều, nhìn thế nào cũng chẳng giống một alpha.
Nhưng Phó Tâm Hàn lại quên rằng, trước khi gặp anh, Đồng Dương Tây vẫn luôn bị chú dì ngược đãi, là một đứa trẻ suy dinh dưỡng, thân hình gầy gò nên không thể coi là căn cứ để đánh giá giới tính thứ hai của cậu được.
Mặc dù nói mối tình đầu không có kết quả, nhưng mối tình đầu của Phó Tâm Hàn cũng thảm quá rồi. "Vợ" của mình lại phân hóa thành alpha là sao?
- Hết chương 1 -
Đăng chương 1 cho mọi người đọc thử ạ! Trước mắt là mục tiêu 1 2022 đã không hoàn thành rồi nên đành cố gắng mục tiêu sau nữa thôi:)))