Tuy rằng ngoài miệng oán giận nhưng Mạc Cơ vẫn không tình nguyện đi vào trong thiên điện. Người trong cung biết nội tình, đều vì Hách Liên Khởi Tô tỉnh lại mà cao hứng vạn phần, nhất là Bích Anh, cảm thấy bản thân mời đúng người rồi, cho nên vừa thấy Mạc Cơ liền lập tức kích động tiến lên nghênh đón."Tiên sinh, ngài đã đi đâu vậy, lão nô tìm ngài khắp nơi." Không phải ngữ khí oán giận mà là cảm kích vạn phần, "Tiên sinh, ngài thật là cao nhân, bệ hạ của chúng ta cuối cùng đã tỉnh lại. Lần này nếu không có tiên sinh, sợ là Trục Nguyệt chúng ta coi như xong! Đại ân đại đức của tiên sinh, Bích Anh thật không biết như thế nào báo đáp!"
Cũng không quản Mạc Cơ có nhịn được hay không, Bích Anh chỉ một mạch nói một tràng. Lúc này mới nhìn ra nàng đúng là một lão bà bà, thích lải nhải, dong dài, nói không dừng được, một câu nói dài như vậy, không biết nàng có cần thở để nói hay không, hơn nữa còn vòng đi vòng lại chỉ nói đúng một chuyện, nàng làm người nói không thấy mệt nhưng người nghe tai cũng muốn đóng kén.
"Được rồi, ta đã biết, mang ta vào xem bệ hạ nhà các ngươi!"
Lành lạnh cắt đứt Bích Anh thao thao bất tuyệt, Mạc Cơ tùy ý ngoáy ngoáy lỗ tai, hành động vốn bất nhã vào tay y lại biến thành ưu nhã mê người.
"Vâng, vâng, vâng ——"
Liên tiếp nói ba lần "vâng", Bích Anh vội vã gật đầu, không chút suy nghĩ đem Mạc Cơ dẫn vào trong điện, ngay cả cửa cũng quên gõ.
Tuy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-sac-tich-hoa/1311427/quyen-2-chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.