Hai người cứ như vậy không có dấu hiệu báo trước ngã xuống, hai mắt nhắm chặt, mặc cho Mộ Tịch Thịnh có đau đớn gọi như thế nào cũng không tỉnh.
"Vũ nhi, ngươi mau tỉnh, tỉnh! Làm sao vậy? Đừng dọa cha! Mau đứng lên, ngươi lại nghịch ngợm rồi!"Lãnh tĩnh ung dung trước sau như một biến mất, thật vất vả hai người mới về lại bên nhau, Mộ Tịch Thịnh lúc này không chịu nổi một chút bất an mảy may nào. Ngược lại Mạc Cơ lại ngoài ý muốn bình tĩnh, y chậm rãi đứng lên, đi tới trước mặt Tịch Viễn, kiểm tra tình huống một chút, sau đó lại tới trước mặt Mộ Ti Vũ, tỉ mỉ nhìn.
Hai người đều không có chỗ nào không ổn, cho dù trước khi ngã xuống có kêu đau đầu nhưng trên nét mặt lại là biểu tình hạnh phúc, không có một chút thống khổ cùng bất an, xem ra không khỏi có chút quỷ dị. Khóe miệng nhẹ nâng, cong thành một độ cung duyên dáng, giống như chỉ đang an tường ngủ.
"Bộ dạng bọn họ rất kì quái, lại cũng không nói lên được là làm sao vậy?"
Dưới ánh mắt tha thiết chờ đợi của Mộ Tịch Thịnh, Mạc Cơ chậm rãi nói ra kết luận của bản thân. Thực ra theo lý thuyết, Mộ Tịch Thịnh hẳn phải so với Mạc Cơ rõ ràng tình huống trước đây hơn nhưng quan tâm quá sẽ bị loạn, hắn trái lại không nghĩ ra cái gì, cả người như kiến bò trên chảo nóng, gấp đến độ xoay quanh.
"Ngươi nói, có đúng hay không cùng chú nguyền rủa của Tịch Viễn năm đó có liên quan?"
"Hiện tại xem ra, khả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-sac-tich-hoa/1311414/quyen-2-chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.