"Ra thì ra, ta chẳng lẽ còn phải sợ tên bạch diện thư sinh nhà ngươi?"
Oán hận cắn răng một cái, Hàn Nguyệt đi tới trước cửa, sửa sang lại y phục có chút nếp gấp, vuốt vuốt mái tóc hơi mất trật tự, cho đến khi hài lòng mới không nhanh không chậm đẩy cửa phòng ra. Kỳ thực đây là hắn cố ý kéo dài thời gian để ổn định tâm tư bản thân.
Thấy người đẩy cửa vào, trước mắt là mái tóc dài màu lam phiêu động, Vân vương nhãn thần sáng lên, tươi cười trên môi càng thêm sáng lạn.
"Nguyệt nhi, ta rất nhớ ngươi!"
Từ chỗ ngồi nhảy dựng lên, nhanh chóng lao về phía Hàn Nguyệt đứng ngoài cửa, động tác hoa lệ lại ưu nhã. Sau một khắc, Hàn Nguyệt phát hiện mình bị kéo vào một cái ôm, hơi thở ấm áp quen thuộc, rất thoải mái.
Vân vương tốc độ rất nhanh, chỉ thấy một đạo bóng trắng hiện lên trước mắt, Hàn Nguyệt của mình đã bị một xú nam nhân khác ôm vào trong lòng, Đào Vũ Hi hoàn toàn bị chọc tức. Nỗ lực khống chế lửa giận đang tăng vọt, khớp ngón tay bị nắm đến kêu lên "khanh khách", nắm chặt, lại buông ra, lại nắm chặt, làm lại vài lần, cuối cùng y nhịn không được, "vụt" một cái từ trên ghế nhảy dựng lên, mục tiêu tiến thẳng tới một đôi còn đang ôm đến chết đi sống lại ở cạnh cửa, hiện tại nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt.
"Ta nói, hai người các ngươi ôm đủ chưa, có muốn ta mời thêm một đám người đến tham quan chiêm ngưỡng không?"
Lời nói bất âm bất dương làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-sac-tich-hoa/1311407/quyen-2-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.