Đêm tối qua đi, nghênh đón quang minh tới. Một khi đáy lòng con người còn có hy vọng thì cho dù là bóng đêm vô hạn cũng là nhỏ bé không đáng kể.
"Cha, mau tới đón ta đi!"
Tâm tình đặc biệt kích động, tới nỗi đứng ngồi không yên. Đi một chút dừng lại, ngồi xuống, sau đó lại đứng lên, không một chút yên tĩnh. Cứ tưởng là không nhìn tới, không thèm nghĩ nữa nhưng hiện tại lại hận mình không thể có thiên lý nhãn, thuật phong nhĩ để có thể thấy thân ảnh Mộ Tịch Thịnh.
Đáy lòng tất cả đều là cảm giác ngọt ngào, đầu mày, khóe mắt, bên môi đều lộ ra tiếu ý nhàn nhạt. Hóa ra tâm tình chờ đợi là gian nan như vậy.
Người ở vào thời điểm này ghét nhất là bị người khác đột nhiên xuất hiện cắt đứt tâm tư của mình, đồng thời hung hăng dội một thùng nước lạnh lên nhiệt tình của bản thân. Từ đầu đến chân, lạnh một cách triệt để.
"Ngươi gần nhất không có chuyện gì để làm sao? Tại sao lại chạy đến chỗ ta đóng giả cây cột?"
Nói đến cũng kì quái, gần đây Hách Liên Khởi Tô không biết làm sao cứ chạy tới đây, tới rồi cũng không nói gì, cứ như vậy hờ hững đứng, nhãn thần tự do, không biết là đang nhìn y hay đang nhìn chỗ nào. Ngày hôm nay cũng không ngoại lệ, tiếp tục làm trò cây cột hình người. May mà sự tồn tại của nàng cũng không ảnh hưởng gì tới y, chỉ đứng trong góc phòng không chớp mắt, không đả động đến hành động của Mộ Ti Vũ nên y cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-sac-tich-hoa/1311398/quyen-2-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.