Dường như e ngại cái gì, tốc độ của bọn họ rất nhanh, không chút đình chỉ.
Hàn Nguyệt cũng không nói lời nào, tuy rằng hắn có vài lần muốn dừng lại nhưng chung quy vẫn nhịn xuống, chỉ một mạch đi theo bóng dáng cao to kia.
Ra khỏi phòng nhỏ, Đào Vũ Hi thả chậm tốc độ, ngừng lại. Thật sâu hít một hơi, "Nguyệt nhi, chúng ta hiện tại lập tức trở về kinh thành!". Không chút thương hương tiếc ngọc (người ta cũng không phải nữ nhân!) – đem Mộ Ti Vũ quẳng lên lưng ngựa, lôi kéo Hàn Nguyệt lên theo.Nhưng khi cánh tay y vươn tới, Hàn Nguyệt co rúm lại, cư nhiên tránh ra.
"Làm sao vậy?"
Nhãn thần Đào Vũ Hi tối lại, có điểm không giải thích được.
"Chúng ta cứ như vậy trở về sao?"
"Như vậy?" Nhìn Hàn Nguyệt một chút, lại theo ánh mắt Hàn Nguyệt nhìn Mộ Ti Vũ, trong lòng Đào Vũ Hi có chút hiểu rõ, "Hiện tại không thể để ý nhiều như vậy, tuy rằng chỉ có một con ngựa, chúng ta cũng phải đi một đoạn nữa mới có thể mua mã xa. Được rồi, Nguyệt nhi, đừng ngại nữa, tới ——"
"Ta không phải nói về ngựa——"
Hàn Nguyệt lớn tiếng hét lên, tuy rằng ba người cưỡi một con ngựa thoạt nhìn xác thực có chút vô nhân đạo, thậm chí còn có khả năng bị người tố cáo là ngược đãi động vật, nhưng thà rằng để người khác chịu tội cũng không để bản thân bị tội, Hàn Nguyệt mặc kệ chuyện đó, hắn hiện tại chỉ nghĩ tới sự tình tựa hồ đang tiến triển theo chiều hướng khác lạ.
"Ngươi rõ ràng nói qua phải đem Ti Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-sac-tich-hoa/1311391/quyen-2-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.