"Ngươi lập lại lần nữa ——"
Mộ Tịch Thịnh tức giận rồi, hắn lần đầu tiên trừng lớn mắt như vậy, bình thường ung dung, lãnh tĩnh trầm ổn, tất cả đều không còn, hắn hiện tại chỉ còn phẫn nộ.
"Cái gì gọi là không nhìn thấy Vũ nhi??? Ngươi nói đi! Nói!!"Cố sức lay thân thể Thập Tứ nương, cũng bất kể thân thể mảnh mai có đủ sức chịu đựng mãnh lực của bản thân hay không. Mộ Tịch Thịnh giống như thay đổi thành một người khác, lửa giận như mưa giông sấm sét đổ ập xuống trên người Thập Tứ nương.
"Chủ —— Chủ tử ——"
"Hừ ———"
Bỏ tay ra, Mộ Tịch Thịnh không chút do dự bước về phía căn phòng mà Mộ Ti Vũ biến mất. Thập Tứ nương thân thể mềm yếu tê liệt ngồi trên mặt đất, thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch.
"Thật đáng sợ, chủ tử như vậy thật đáng sợ!"
Tiểu Bồi nhìn Thập Tứ nương tê liệt ngồi trên mặt đất, nhãn thần ảm đạm, lập tức đuổi theo Mộ Tịch Thịnh.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vũ nhi biến mất sao?"
Hàn Nguyệt giãy dụa muốn đứng lên nhưng chỉ khẽ động đã bị Đào Vũ Hi ôm chặt hơn làm cho hắn không thể động đậy. Hắn bất lực, cũng đành phải ngồi lại, nhưng miệng cũng không dừng lại, cẩn thận tỉ mỉ hỏi tình huống, chờ đợi có thể phát hiện chút manh mối, đến giúp Mộ Tịch Thịnh.
"Không —— Không biết ——"
Khoảng chừng nửa khắc đồng hồ, hơi có chút hồi thần, Thập Tứ nương loạng choạng từ trên mặt đất bò dậy, lảo đảo hướng chỗ Mộ Tịch Thịnh chạy đi.
"Này ———"
Nhìn hai người kia không để ý tới mình, cứ thế bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-sac-tich-hoa/1311385/quyen-2-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.