Rõ ràng có thể nghe thấy thanh âm dòng nước nhưng Mộ Tịch Thịnh dắt Mộ Ti Vũ đi thật lâu cũng không thấy chỗ có nước, hắn không khỏi nghi hoặc dừng lại.
"Cha, thế nào còn chưa đi đến?"
Mộ Ti Vũ túm góc áo Mộ Tịch Thịnh, đôi mắt to xinh đẹp tràn đầy nghi hoặc cùng vô hạn tín nhiệm nhìn Mộ Tịch Thịnh."Vũ nhi, mệt mỏi sao? Tới, cha ôm!"
Mộ Tịch Thịnh mềm nhẹ ôm bảo bối lên. May mà phiến rừng này cây cối không quá dày, ánh sáng dễ dàng chiếu xuống, nhưng nếu cứ vô mục đích đi loanh quanh thế này, sợ rằng trời sẽ tối đen, như vậy rất nguy hiểm.
Mộ Tịch Thịnh trong tâm có chút sốt ruột nhưng không biểu hiện ra ngoài, hắn không muốn làm Mộ Ti Vũ lo lắng. Hắn không nghĩ tới chính là mình đã cho người đi thăm dò trước, tại địa bàn quen thuộc này có một mảnh rừng như vậy, vì sao trước đây chưa từng gặp được.
"Cha, bầu trời tối đen, một mình Viễn Viễn có thể hay không sợ hãi?"
Mộ Ti Vũ lo lắng hỏi, Viễn Viễn từ trước tới nay thật biết điều, vì sao vô duyên vô cớ lại chạy đi như thế? Hiện tại nó một mình ở bên ngoài, nếu gặp phải nguy hiểm thì làm sao bây giờ?
"Sẽ không, Viễn Viễn thông minh như vậy, nhất định sẽ không có việc gì! Vũ nhi sợ sao?"
Mộ Tịch Thịnh trong lòng sớm đã đem con tiểu ly không an phận kia từ đầu tới chân mắng một trận nhưng vẫn phải biểu hiện ra bộ dạng quan tâm.
"Vũ nhi không sợ, Vũ nhi có cha, chỉ cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-sac-tich-hoa/1311347/quyen-1-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.