“A, như vậy Cullen… ngài Edward, ngài thì dựa vào cái gì đi đỡ đạn?” Alan nhìn thật sâu vào đồng tử màu vàng của Edward, gằn từng chữ nói: “Chỉ bằng, ngài là QUỶ-HÚT-MÁU sao?”
“Cậu… cậu biết sao!” Edward như bị đấm cho một đấm thật mạnh, thân thể không tự chủ được nhoáng một cái, ngơ ngác nhìn Alan nửa ngày, sau đó cười khổ nói: “Thì ra cậu đã sớm biết, cậu biết đã bao lâu?”
Trong mắt Alan không có kinh sợ, không có căm hận, cũng không có hèn mọn, điều này làm lòng Edward dễ chịu không ít.
Phát hiện?!
Là lần đầu gặp gỡ trong rừng, tốc độ không thuộc về con người của hắn và Emmett.
Hay là trong nhà ăn, ánh mắt ẩn chứa sát ý thiếu chút nữa dẫn phát ma lực bạo động trong cơ thể cậu.
Hay là đêm rình coi kia, đến từ chính uy lực ma pháp trận Slytherin tạo nên cho tên trộm rình đêm khuya nào đó một giáo huấn cả đời khó quên.
Ngữ khí các người nói chuyện, giống như tới từ một thời đại khác.
Ngoại trừ thức ăn ta đặc biệt bỏ thêm ma dược, các người gần như không ăn vật gì khác.
Còn gia đình các người, mỗi khi Forks xuất hiện ánh mặt trời hiếm hoi chiếu khắp mọi nơi, đều biến mất không thấy bóng dáng, xin nghỉ đi xa dã ngoại.
Mặc dù sống chung một mái nhà, nhưng các người cũng không dám tiếp xúc quá thân cận với ta, luôn bảo trì khoảng cách nhất định.
…
Còn có bộ dáng của các người: da thịt tái nhợt, gò má không chút huyết sắc, đáy mắt là quầng thâm nhàn nhạt như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-sac-than-quang/1355169/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.