Ngày đó là sinh nhật 22 tuổi của anh.
Cứ như vậy, không vào được kýtúc xá nữ sinh, một mình đứng dưới ký túc xá của cô, nôn nóng như mộtđứa ngốc buồn cười. Anh gọi rất nhiều cuộc điện thoại, anh gửi rất nhiều tin nhắn, mỗi lần đều hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng mà, côvẫn khóa mình trong ký túc, không nhận điện thoại của anh, không trả lời tin nhắn của anh, cơm cũng không ăn, chỉ ngồi vẽ, chú tâm trong thếgiới màu sắc, không để ý đêm đã khuya, anh chờ ở dưới đã mỏi mệt, theothời gian trôi qua, trái tim tha thiết trong ngực cũng dần nguội lạnh.
“Em bảo em ấy xuống dưới, nói cho em ấy biết có chết anh cũng phải hiểuđược!” Cuối cùng, anh rốt cuộc đã mất đi kiên nhẫn, giữ lấy một bạn họctốt bụng, tức giận nhờ đối phương truyền lời.
Anh không hiểu, anh đãlàm sai chuyện gì? Sắp tốt nghiệp rồi, công việc nhiều kinh khủng, nhưng anh vẫn tổ chức sinh nhật trước với đám bạn, lại hủy hẹn gia đình vớiba mẹ, sáng sớm đã bay đến Tây An muốn tổ chức chung với cô. Nhưng côlại đóng sầm cửa vào mặt anh, chờ dưới tầng một ngày, đây là gì chứ?Đúng là không thể hiểu nổi!
Trong chốc lát, vị bạn học tốt bụng kia đi xuống, chỉ nói với anh ba chữ. Tống, Dư, Vấn.
Dư Vấn? Chuyện này liên quan gì đến Dư Vấn? Anh không hiểu, nhưng trong đầu lập tức xuất hiện một khả năng.
Anh dùng vạch pin cuối cùng gọi điện cho Tống Dư Vấn, vừa nối máy đã hỏi:“Rốt cuộc em đã nói gì với em ấy?” Tống Dư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-phan-trai-tim/54805/quyen-1-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.