Cô lại mơ mình là một thân cây ở trong sa mạc rộng lớn. Tán cây khổng lồ cô đơn đứng vững trong ánh mặt trời. Quanh mình là một mảnh khô hạn.Sắp chết héo.
…
Hơn mười giờ tối, Tống Dư Vấn lại tỉnh dậy từ giấc mộng kia, theo thói quen tìm chăn bên cạnh, chạm vào một bàn tay ấm áp, cô mỉm cười, đắp lại chăn cho con gái. Từ khi có Thụy Thụy, cô thườngngủ ít.
Khi Thụy Thụy mới sinh ra, giống như bao đứa trẻ khác, hai ba giờ đêm lại dậy ăn một lần, mà cô là mẹ, hoàn toàn không cần đến đồnghồ báo thức, theo quy luật thời gian của con gái có thể tự nhiên tỉnhlại. Thế cho nên hiện tại Thụy Thụy đã hơi lớn, thói quen này của cô vẫn không thay đổi, cứ hai ba giờ sáng lại tỉnh một lần, thuận tiện kiểmtra Thụy Thụy có đá chăn, có khó chịu không?
Thụy Thụy là bảo bối của cô. Khi đó, Thụy Thụy còn nhỏ, mỗi tối ngủ nhiều chỉ ăn có 150cc sữa,từ sau khi xuất viện, Thụy Thụy vẫn do cô tự mình chăm sóc. Thụy Thụyđược nửa tuổi, có một lần cô mỏi mệt ngủ mất, mẹ cũng không nói mộttiếng, liền bế Thụy Thụy ra ngoài, sau khi tỉnh ngủ, cô sợ đến mức đautim.
Mẹ cô xuất thân phú quý, cả ngày ngồi chơi mạt chược còn được,làm sao lại có kiên nhẫn bế con đi! Cô lo bà sẽ giao Thụy Thụy của côvào tay người khác, dù là người thân cũng thế. Cho nên hai năm đầu, côthậm chí hy sinh hoàn toàn sự nghiệp của mình. Cho đến khi có rất nhiềulời đồn truyền vào trong tai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-phan-trai-tim/54798/quyen-1-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.