Mở đầu
Nửa đêm, tỉnh dậy!
Cảm giác duy nhất là lạnh.
Sét đánh ư?
Một tia sáng bạc xẹt qua bầu trời đêm yên tĩnh, chiếu lên màn trời sángngời nổ “Đoàng” một tiếng, ngay cả lớp kính thủy tinh cũng bắt đầu rungđộng. Khí lạnh tràn vào phòng, Tống Dư bị hơi lạnh làm tỉnh, theo trựcgiác tìm kiếm chiếc chăn bông ở bên nhưng chỉ chạm vào khoảng trống lạnh giá.
Hơi lạnh làm lòng cô cũng bắt đầu hốt hoảng. Cô thong thả ngồidậy, ngẩn người trên giường thật lâu rồi chỉ có thể mặc cho tịch mịch vô hạn quấn lấy mình.
Người đàn ông của cô, lại không về nhà. Từ sauchuyến đi Thượng Hải, mọi thứ đều đã thay đổi, thời gian anh ngẩn ngườicàng ngày càng dài, thời gian ở nhà cũng càng ngày càng ngắn. Cái “dài”và “ngắn” này, quỷ dị đến mức làm cô chẳng thể nào coi thường.
ĐếnThượng Hải là vì chọn mua đồ kết hôn, nhưng mà họ lại gặp cô ta. Ở trong lòng anh vẫn mãi là hồn dắt mộng dời, giấu người kia ở chỗ sâu nhấttrong tâm hồn. Cô từng dùng vị trí bạn bè, chứng kiến tình yêu của họ,tình yêu hư vô ẩn hiện một đâm là nát kia. Anh từng yêu rất say đắm,người kia cũng thế.
Cuồng phong thổi qua tấm rèm cửa sổ thành một vũđiệu dữ tợn, hạt mưa lớn đánh vào khung kính, sàn nhà vàng nhạt vừa mớidọn kia nhanh chóng ướt nhẹp, ngay cả cây mã đề trắng tinh u nhã ở cửasổ ấy cũng cúi đầu trong cơn mưa.
Thời tiết phía nam luôn ẩm thấp,nhưng đã lâu rồi, thật lâu rồi chưa có cơn mưa lớn như thế. Cô dẫm chântrần lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-phan-trai-tim/54794/quyen-1-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.