Hạ Nghị đi theo Đỗ Hiểu Văn đến trung tâm giao dịch nhà đất. Toàn bộ quá trình khá thuận lợi, nhìn họ đi thành đôi, giám đốc Hoàng nhếch môi tựđắc, cuối cùng, vẫn chẳng thể mở miệng, ảm đạm ký xuống rồi bỏ đi.
Sau đó họ đi dạo phố. Ba ngày này là thời gian Đỗ Hiểu Văn cảm thấy vuisướng nhất trong năm năm. Nghiễm Châu không có nơi nào đặc biệt, nhưngHạ Nghị vẫn đi theo cô đến những danh lam thắng cảnh ở Nghiễm Châu, núiBạch Vân, chùa Quang Hiếu, Hổ Môn, đường tưởng niệm Trung Sơn, cũng đềuin lại dấu chân họ.
Tính cách của họ rất khác nhau, cô thích yên lặng anh thích náo nhiệt, những nơi này luôn khiến anh mất hứng, nhưng anhluôn dùng mười phần nhẫn nại bầu bạn với cô. Chỗ đông người, anh sẽ tựnhiên nắm lấy tay cô, dẫu cho đám đông có chật chội thế nào, cũng chẳngthể khiến họ rời tay. Cũng giống hệt như trước kia. Từ khi mặt trời mọcđến hoàng hôn, dấu chân hai người cũng đi qua, khiến cô cảm thấy hoảnghốt trong chốc lát, nghĩ đến đây đã là vĩnh hằng.
Anh cũng nghĩ như cô.
Đi dọc theo Châu Giang, họ ngồi cùng xe buýt, vì cô nói muốn ngồi, anhnhún vai chẳng dị nghị gì. Hai người ngồi ở ghế sau cùng của xe buýt,bầu không khí khó có thể nói nên lời. Xe buýt nghiêng ngả trên đường.
Hồi niệm ngọt ngào kia, cùng nhiều ngày nắm tay nhau là ấm áp như thế, Hiểu Văn giả bộ ngủ, lại không nhịn được mong muốn nhích lại gần anh tronglòng, an tâm dựa vào vai.
Thật ra, kỹ thuật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-phan-trai-tim/2306071/quyen-2-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.