Hai giờ chiều, Triệu Sĩ Thành đón một vị khách đặc biệt với đôi mắt màu hổ phách.
“Tống tiểu thư, cô đến khám bệnh à?” Anh nhìn phía sau cô một chút, cũng không có trẻ con.
Cô em gái Dung Hoa giúp việc trong phòng khám cũng nhìn cô chằm chằm.
“Tống tiểu thư, nơi này tôi chỉ khám cho trẻ nhỏ, nếu cô thấy không khỏe, tôi có thể giới thiệu vài bác sĩ giỏi cho cô.” Anh quan sát thấy sắc mặt cô rất tái.
“Bác sĩ Triệu, tổng thống cũng chẳng bận như anh.” Cô mỉmcười một chút, cố cười đến rất nhẹ nhàng, nhưng khóe môi khẽ động rấtít: “Tôi đã tìm anh cả đêm.”
“Tôi muốn tìm anh nói vài lời.” Bốn giờ sáng, cô liền đến nhà anh, vẫn chờ tới bây giờ.
Lúc rạng sáng gọi điện cho anh vẫn luôn là trạng thái tắt máy. Từ lúc sáng sớm anh đã mở di động nhưng vẫn không nghe máy.
Cô vẫn muốn vào nhưng bị cô gái bên ngoài chặn lại. May mà cô lấy số, nếukhông không có cơ hội gặp được anh. Anh mở ngăn kéo, lấy di động vẫn đểchế độ im lặng khi làm việc, bên trong đúng là có ba mươi mấy cuộc gọinhỡ. Bình thường khi anh làm việc, căn bản không có tay để nhìn điệnthoại nữa.
Thả di động xuống, anh nhìn cô, suy nghĩ vài giây rồi, từtừ mở miệng, “Tôi ở đây, lần sau nửa đêm tìm tôi, có thể gọi thẳng đếnđiện thoại phòng khám.” Chuông điện thoại tầng dưới rất to, vang nhiềulần người tầng trên sẽ bị đánh thức.
Nghe vậy, Dung Hoa tý nữa thìtrượt chân trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-phan-trai-tim/2306065/quyen-2-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.