Chương trước
Chương sau
Hiểu Văn, cô lại tính rời khỏi anh? Bởi vì loại suy đoán này, trong suynghĩ của Hạ Nghị dâng lên một nỗi sợ hãi, chỉ là lần bất ngờ này chẳngcòn sóng biển làm bạn nữa. Thì ra, năm tháng lắng đọng lại, giác quannào đó cũng sẽ trở nên chết lặng.

Anh chỉ yên lặng nhìn cô, nhìn suối tóc đen dài như mây tằm kia, cuộc sống vẫn như thế, nhưng lại có cảm giác như mê man.

Trong quá khứ, vì sự biến mất của cô mà anh gần như phát điên. Nhưng anh bây giờ, lại chỉ chấn động mà thôi.

“Ba!” Đặc biệt lúc anh ngẩn người, bàn tay lại bị Thụy Thụy bất mãn dùng sức mà kéo.

Anh tỉnh táo lại. Là con gái bảo bối Thụy Thụy của anh đang mở to mắt lườm anh.

Hôm qua anh đã hứa với Hiểu Văn, hôm nay thật sự chẳng thể nuốt lời, nhưngxúc động nhất thời của “chiến lợi phẩm” này thật sự khiến anh đau đầu.Vì sao anh lại chọc giận Hạ phu nhân? Anh ghét dáng vẻ lạnh lùng của cô, anh chỉ có thể “xuống tay” với Thụy Thụy. Nhưng khi nhìn thấy cô thậtsự tức giận, hơn nữa vẻ mặt rất uể oải, làm cho anh lại thấy ngực khóchịu từng đợt. Thật ra, anh mơ hồ có thể cảm giác được, thời gian nămnăm có thể thay đổi rất nhiều thứ, chỉ là anh không muốn thừa nhận, còncó, mình… chỉ ghét cảm giác bị người ta nắm trong tay.

Anh quả thật đã thắng, nhưng lại không biết nên dùng “chiến lợi phẩm” thắng được này thế nào.

Hiểu Văn gọi vài cú điện thoại cho anh, anh không thể không đến, cô có convới anh, chăm sóc cô là chuyện anh phải làm. Chỉ là… Thụy Thụy lại cố ýtheo tới! Dù anh có dỗ thế nào, hi vọng dì Vương cạnh nhà chăm sóc mộtlát, cho dù hứa sẽ đi rồi về ngay, nhưng Thụy Thụy làm ầm ĩ, sống chếtcũng đòi đi khiến người ta không thể ngăn được nó. Anh bị làm ồn đến bất lực.

Thật ra, lúc trước anh đã từng được trải nghiệm rồi, không cósự quản lý của Tống Dư Vấn, Thụy Thụy quả thật rất ngang bướng lại làmnũng với người ba như anh, hoàn toàn là kẻ hai mặt. Bây giờ, anh lạinghi ngờ nghiêm trọng, Thụy Thụy chọn anh căn bản là muốn ép buộc anh.

Anh nắm tay Thụy Thụy, đi qua bên cạnh Triệu Sĩ Thành, Triệu Sĩ Thành thảnnhiên nhìn lướt qua anh. Anh cũng thế. Ánh mắt đôi bên rất nhạt, nhưnglại có dòng điện làm người ta khó hiểu, hàn quang nổi lên bốn phía.

“Anh Nghị, em, em…” Một giọng nói mềm mại hoảng hốt cố nén ở đáy lòng đanggọi tên anh, lo lắng nhìn Triệu Sĩ Thành, lại nhìn Hạ Nghị, rất sợ anhhiểu lầm, không biết nên giải thích với anh thế nào.

“Làm sao anh ta lại đến bệnh viện?” Hạ Nghị nhăn mặt.

Triệu Sĩ Thành đến là thăm Hiểu Văn?

“Sĩ Thành, anh ấy là, bọn em không phải cố ý gặp mặt, anh ấy là…” Nên giảithích như thế nào, họ không phải cố ý gặp mặt, Triệu Sĩ Thành chỉ là vừa vặn cũng có mặt ở đúng bệnh viện này? Hiểu Văn hoảng hốt đến không biết mở lời ra sao.

Sắp đến ngày đi, cô không hi vọng sẽ để lại cho Hạ Nghị ký ức xấu về cô, ví dụ như, dây dưa không rõ với chồng chưa cưới.

“Không phải tôi đến tìm cô ấy.” Triệu Sĩ Thành lại cắt ngang.

Anh đã sớm rời khỏi quan hệ tam giác này, giờ chẳng mong sẽ bị kéo vào nữa.

“Anh luôn xuất hiện ở trong tầm mắt tôi, không phải ở đây thì là quanh Tống Dư Vấn.” Hạ Nghị nói rất địch ý.

“Nơi này hình như là bệnh viện, là nơi công cộng đấy?” Triệu Sĩ Thành mặt không chút thay đổi phản kích.

Xuất hiện ở đây, anh căn bản sẽ cho là anh ta đến vì ai đó.

“Thật không?” Hạ Nghị hừ lạnh.

Sau trận đánh với A Hào từ tối qua, dường như anh bắt đầu mẫn cảm quá độ với mọi chuyện.

Chính mắt thấy Hạ Nghị có dáng vẻ khó chịu với anh, Triệu Sĩ Thành chau mày lại.

“Tôi khuyên anh tốt nhất nên chuyển viện cho Hiểu Văn.” Không nhịn được, Triệu Sĩ Thành vẫn nhẹ giọng nhắc nhở.

Vợ sảy thai ở đây, tình nhân dưỡng thai ở đây, cho dù anh là người ngoàicuộc cũng thấy không thoải mái, huống chi nếu để Tống Dư Vấn biết, thìsẽ nhục nhã thế nào. Tuy anh nghi ngờ bằng bản lãnh của Tống Dư Vấn, căn bản đã sớm biết việc này.

“Còn nữa, tôi khuyên anh, tốt nhất nên che đậy một chút, đừng nói tên anh với nhân viên ở đây, đừng để Tống Dư Vấn cảm thấy khó khăn!” Nhếch khóe môi lên, Triệu Sĩ Thành lạnh giọng cảnhcáo, họ đừng quá quang minh chính đại.

Hạ Nghị nhíu mày. Bảo anhchuyển viện, lại không được nói tên anh ra, chuyện này, quản anh cơ à?Hơn nữa, nơi này là bệnh viện, cũng không phải công ty, làm sao có thểảnh hưởng đến Hạ phu nhân? Triệu Sĩ Thành rốt cuộc là quan tâm Hiểu Văn, hay là có tâm với Tống Dư Vấn? Anh rất ghét Triệu Sĩ Thành, mỗi lầnnhìn thấy anh ta, lại có loại xúc động hận không thể đánh người, nhưngrõ ràng anh là người đuối lý trước! Loại xúc động này, nghĩ lại, ngay cả bản thân cũng cảm thấy vô sỉ. Vì sao lại như vậy? Hạ Nghị loáng thoángnhận thấy được, tựa hồ có chút mấu chốt đang chờ anh xâm nhập thăm dò,tìm ra chân tướng.

Không còn lưu luyến, Triệu Sĩ Thành bước đi.

“Ba!” Ánh mắt Thụy Thụy đuổi theo chú Triệu hơn mười giây rồi bất mãn dùng sức kéo kéo ba lại.

Bởi vì, đứng ở trước mặt họ, dung nhan thanh tú mà quen thuộc kia làm cho nó vô cùng khó chịu.

“Ba, cô ta là ai?” Thụy Thụy cố ý hỏi.

“…” Đối mặt với chất vấn không khách sáo của con gái, Hạ Nghị nhất thời khó xử không nói nên lời.

Lúc này, anh thật sự không biết nên giới thiệu Hiểu Văn thế nào. Không thểnói cho con gái, cô ấy là bạn gái của ba con? Anh dù mặt dày, cũng không nói nổi loại lời này.

“Thụy, Thụy Thụy, xin chào con!” Thấy Thụy Thụy cả vú lấp miệng em, Hiểu Văn lúng túng, lắp bắp chào hỏi.

Thần thái của Thụy Thụy lúc này cực kỳ giống Dư Vấn,.

“À, cô Đỗ, thì ra là cô à!” Trong nháy mắt mà thôi, Thụy Thụy thoáng giãnmày, lộ ra nụ cười hồn nhiên ngọt ngào, hình như đến giờ mới nhận ra cô.

Thụy Thụy bây giờ hoàn toàn khác với Thụy Thụy khóc thương tâm trong nhà ăn, khóe môi nó rõ ràng đang cười, nhưng đôi mắt đen lại bắn ra hận thù dày đặc. Hiểu Văn bị dọa đến lui về phía sau.

“Ba, ba nói đến bệnh viện thăm bạn bè, thì ra là chỉ cô Đỗ à!” Thụy Thụy còn đang mỉm cười, cố ý nói thật vang hai chữ “bạn bè”.

Ngay cả Hạ Nghị cũng bị nụ cười khó hiểu của con gái làm da đầu sợ run lên. Sắc mặt Hiểu Văn tái nhợt.

Anh giới thiệu với con gái, cô chỉ là bạn bè? Nhưng cô lại không biết nênsửa cách gọi này thế nào, dù sao suy nghĩ của anh là đúng, tất cả cũngphải coi con trẻ là trọng, nhưng vị trí của mình giờ không rõ, một lờichào hai chữ “bạn bè”, thật là khó chấp nhận.

“Ba ơi, sao cô Đỗ lại vào viện?” Thụy Thụy nháy mắt, ngẩng đầu ngây thơ hỏi.

“Thụy Thụy, sức khỏe cô Hiểu Văn không tốt, em trai Thụy Thụy không ổn, chonên…” Lời này nói rất khó khăn, nhưng dù con gái có khó chấp nhận thếnào, đó vẫn là sự thật.

Thụy Thụy sắp có em trai.

“À, thì ra cô Đỗ là người xấu, mang thai còn dẫm lên vỏ chuối, mới phải vào bệnh viện.” Thụy Thụy tỉnh ngộ, nói một nẻo.

Chỉ có người xấu mới có thể dẫn lên vỏ chuối, trong đầu Thụy Thụy tưởngtượng trăm lần đến dáng vẻ người xấu dẫm lên vỏ chuối sau đó vội đưa đến bệnh viện bó bột.

Hai chữ người xấu làm sắc mặt Hiểu Văn càng tái.

“Thụy Thụy, cô, cô không phải người xấu…” Cô nhỏ giọng biện hộ cho mình!

Cô không phải, cô không phải!

“Mẹ đã nói, trên trán người xấu không khắc hai chữ “hư hỏng”, cho nên ThụyThụy phải cẩn thận mọi lúc, để tránh bị người xấu lừa đi!” Thụy Thụy ưỡn ngực, nói không khách sáo.

Người xấu giỏi nhất là mỉm cười cùng khuôn mặt mơi người, thiếu chút nữa là nó bị gương mặt cười của người xấu lừa rồi.

“Ba, trên trán người xấu không khắc chữ “hư hỏng”, ba cũng phải thôngminh như Thụy Thụy nhé!” Nó tốt bụng nhắc nhở ba, đừng để bị kẻ xấu lừanhé.

Hạ Nghị cảm thấy đau đầu, thấy Hiểu Văn và vị hôn phu cũ gặplại, lại trong lúc vô ý nghe được bí mật Hiểu Văn chuẩn bị bỏ đi lớn như thế, nhưng anh căn bản còn chưa kịp phản ứng, đã bị con gái ép buộc đến sai một nhịp, dở khóc dở cười. Mà đang muốn thăm dò điểm mấu chốt kiacũng bị chặn lại, trong khoảng thời gian ngắn, anh chưa kịp tiếp nhậnsuy nghĩ bị cắt đứt kia.

Không nỡ để Hiểu Văn bị con gái dọa đến môicũng trắng bệch, anh ngồi xuống, lấy ra một tờ tiền mệnh giá lớn, “ThụyThụy, chẳng phải vừa rồi con đòi ăn kem à? Tự con đến quầy bán đồ muađược không?” Bây giờ mới đầu tháng ba, thời tiết bên ngoài khá lạnh, nếu là Hạ phu nhân, chắc chắn sẽ không cho Thụy Thụy ăn kem, đây là khácbiệt giữa anh và Hạ phu nhân, anh cảm thấy con thích là được rồi.

Bịvật chất hấp dẫn, Thụy Thụy do dự, tuy còn nhỏ tuổi nhưng nó biết bađang đuổi nó. Ngày đó, một màn ba bỏ nó một mình lại phòng họp vẫn cònkhắc sâu trong đầu nó, cho nên Thụy Thụy không thể quá vô cớ gây rối.

“À.” Thụy Thụy cầm lấy tiền mặt.

Anh không quên dặn con, “Con phải ngoan, ba cho phép con ăn kem, nhưng mua xong rồi con phải quay lại ngay nhé.”

Vốn định đi mua cùng con gái, nhưng anh phải nói chuyện với Hiểu Văn, cho nên phải đuổi Thụy Thụy đi trước.

“Vâng!” Thụy Thụy ngẩng đầu, cười đến thật buồn cười.

Thụy Thụy nói cho mình, nó nhất định phải đáng yêu, như vậy cô mới có thể đánh bại người xấu!

Chính mắt nhìn thấy con gái chạy về phía quầy đồ ăn, lúc này Hạ Nghị mới đứng lên.

“Hiểu Văn, chúng ta nói chuyện đi.”



Tại quầy bán quà vặt, Thụy Thụy chọn xong kem rồi, chủ hàng trả lại nó 92đồng, cầm số tiền thừa này, vừa ăn kem, nó vừa chọn cẩn thận trongthùng, cầm một nải chuối, bỏ xuống, cầm một túi đậu đỏ, nhìn nhìn, lạibỏ xuống.

“Cô bé, cháu tìm gì thế?” Chủ cửa hàng tò mò hỏi.

Dáng vẻ ông cụ non như đang nghiên cứu khoa học.

Thụy Thụy đảo mắt, “Chú ơi, có loại hạt châu nào tròn tròn nhỏ nhỏ không ạ?” Chuối quá già, đậu đỏ lại không đủ trơn.

“Cờ nhảy*?” Chủ cửa hàng hỏi nó.

*cờ nhảy: 1 loại cờ ở Trung Quốc, mà các con cờ hình tròn tròn. Có thể tham khảo tại đây: http://www.gamesforthebrain.com/chinese/checkers/

Thụy Thụy ra sức gật đầu: “Đúng đúng đúng ạ!” Ôi trời, nó ngốc quá, sao lạikhông nghĩ đến cờ nhảy chứ! Trong chốc lát, tiêu hết 92 đồng còn thừa,Thụy Thụy cầm lấy cờ nhảy chủ cửa hàng đưa cho nó, tâm tình vô cùng tốt, lanh lợi đi ra khỏi quầy hàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.