Năm giờ chiều giờ Tolyo. Nhiệt độ không khí vô cùng lạnh, lạnh đến mứcrăng người ta va lập cập. Sóng thần đã rút xuống, đê nước ở Fukushima bị sóng biển tấn công, cuối cùng cũng tạm thời trả lại chút yên lặng.
Nơi này đã như một đống hoang tàn, dưới bàn chân họ là một mảnh đại dươngmênh mông, cả thành phố bị ngâm trong nước biển, nước còn cao đến mấymét, “rác” trôi nổi nơi nơi, nhưng “rác” này cũng thật đặc biệt, có rấtnhiều rất nhiều ô tô, rất nhiều rất nhiều đồ gia đình, còn có vài cửanhà, tình huống thê lương kinh hãi đập vào mắt.
Khi sóng thầntập kích, Hạ Nghị vẫn giữ chặt thanh sắt vịn, cuối cùng cũng thoát hiểm, được đội cứu hộ biển cứu được, chuyển đến bệnh viện gần trung tâm.
“Con gái của tôi còn ở khách sạn, con bé chỉ có năm tuổi, xin mọi người hãyđưa tôi đến khách sạn!” Anh không thể chôn chân ở chỗ này được!
Đời anh hận nhất là van xin người khác, nhưng anh bây giờ đã sớm bỏ mộtthân ngang ngược, chật vật kéo nhân viên cứu hộ, không ngừng dùng tiếnganh van xin từng lần.
Hạ Nghị không tin vào phật, lại càng không tín vào Thượng Đế, nhưng mà, trong hàng tiếng đồng hồ sinh tử tại cơnsóng thần kia, anh cầu nguyện hàng ngàn lần trong lòng, con gái ThụyThụy của anh nhất định phải bình an! Anh không nên đưa Thụy Thụy đếnNhật Bản, nghĩ sai thì hỏng hết, anh đã để con gái vào nơi nguy hiểm.
“Anh Nghị…” Bị nước biển lạnh như băng ngâm lâu ngày, Hiểu Văn rất yếu ớt,cô sợ hãi kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-phan-trai-tim/2306043/quyen-3-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.