Anh đã bơi bao lâu rồi anh cũng chẳng nhớ rõ nữa. Chỉ biết là từ hừngđông theo đến tận trời tối, dựa vào hướng đi đã qua một lần trong trínhớ mơ hồ, đi theo lối đi chính, dựa vào khái niệm về khoảng cách, bơikhông ngừng, bơi đến bất động, anh phải dựa vào xe hơi hỏng đang nổi,hoặc dựa vào mái hiên nghỉ ngơi sau một đoạn đường, sau đó lại tiếp tục.
Xung quanh thành phố này là một màn đen, dư chấn còn kéo dài liên tục, mấylần anh suýt bỏ mạng, mức độ mạo hiểm này ngay cả anh cũng cảm thấy sợhãi. Nhưng mà, chỉ cần nghĩ đến không biết bây giờ Thụy Thụy của anhđang cô độc hoảng sợ ở góc nào, trái tim anh lại bị bóp nghẹt, dựa vàomột sức mạnh mà chống đỡ kiên cường.
Anh bơi thật lâu, cả ngườicũng lạnh băng, cho dù anh bắt đầu dần bị lạc hướng. Anh trong nước, vừa khát vừa mỏi mệt, nhưng anh biết mình sẽ không buông tay.
Ngày 12 tháng 3.
Cuối cùng sóng thần cũng yên tĩnh, nhưng thành phố này lại thành khu đổ nátnhư vừa qua lễ rửa tội, như một lò ngục bị phá hủy, nơi nơi là lửa, bêntai là tiếng nổ mạnh. Từng đợt dư chấn khiến cả thành phố dấy lên lửarừng rực, nhà máy năng lượng nguyên tử quy mô nhất ở Fukushima sau khibị sóng thần và dư chấn tấn công, vì cấu trúc các nguyên tố bất hợp lý,làm cho ống nước bị rỉ, vật chất phóng xạ cũng rỉ ra, khí hydro nổ mạnh, sức mạnh của cơn nổ bốc hết mái nhà, ánh lửa nổi lên bốn phía thànhphố.
Không nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-phan-trai-tim/2306042/quyen-3-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.