Máu, toàn là máu. Trên chiếc chăn trắng kia là một mảng máu xinh đẹp, kinh hãi đập vào mắt.
Trong thoáng chốc, Dư Vấn như thấy được dáng vẻ ngây thơ của con gái.
“Mẹ đến đây, chúng ta cùng chơi nào!” Thụy Thụy chạy ở phía trước, vừa chạy vừa cười với cô, “Mẹ, đuổi con đi, đuổi con đi!”
Cô vươn tay, lộ ra nụ cười phảng phất. Mẹ đến đây, bảo bối, mẹ đến đây…
Sắc mặt Dư Vấn tái nhợt như tờ giấy, đã rơi vào hôn mê, anh ôm cô, chạy đến hướng bệnh viện. Mồ hôi lạnh chảy từng giọt xuống theo trán anh, nhưngkhông bằng tốc độ máu chảy ở cổ tay cô. Cô cắt rất sâu, sâu đến mức gầnnhư có thể nhìn thấy xương, ngay lập tức, anh đã dùng khăn để bó chặtvết thương của cô, hạn chế lượng máu có thể chảy ra.
“Hạ phu nhân, em đừng chết, xin em đấy, ngàn lần đừng chết!” Người anh run rẩy, giọng cũng đang run.
Anh không thể tin, thời điểm cắt một dao này cô rất đau mới đúng, nhưng ởtrong phòng khách, anh lại chẳng hề nghe thấy một tiếng rên dị thườngnào cả. Cô căn bản không muốn sống nữa!
Anh vẫn tưởng rằng, Hạphu nhân là con chim tuyết di trú, rất đặc biệt, chịu được rét, tínhcách bướng bỉnh. Đàn chim đều đã bay về phía nam, chỉ có chim tuyết cònngoan cố ở lại phương bắc, chỉ vì chờ đợi mùa đông tuyết trắng chưa baogiờ thấy qua. Bởi cô cố chấp, bởi cô kiên cường, bởi cô sẽ không rời xa, cho nên anh một mực bỏ mặc cô. Nhưng anh lại quên mất rằng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-phan-trai-tim/2306039/quyen-3-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.