Hai giờ sáng.
Bệnh viện đã nhận được thông báo, Tiêu Đồ sẽ đến bệnhviện sau 10 phút nữa. Đỗ Hiểu Văn đã được đưa vào phòng giải phẫu, bácsỹ gây tê, trợ lý bác sĩ, toàn bộ đều đã chuẩn bị sắp xếp. Tại phòngbệnh nhỏ này, đây là ca phẫu thuật được coi trọng, các nhân viên y tácũng hi vọng có thể chứng kiến ca phẫu thuật đặc sắc để học tập và thamthảo. Khác biệt là, Hạ Nghị không đứng ở cửa phòng giải phẫu, mà kiêntrì đứng chờ ở cổng lớn bệnh viện.
“Tiên sinh, chân phải của anh cóthể bị thương, đi chụp kiểm tra x quang, rồi đi bó lại đi! Dù sao bệnhtình cũng khá nặng, nếu không lo xử lý sẽ chuyển thành bệnh mãn tính!”Có một y tá lướt qua, chú ý đến mắt cá chân sưng lên của anh, khuyênnhủ.
Nhưng mà, anh không đáp lại, chỉ vẫn bình tĩnh nhìn ngoài cửa lớn.
“Tiên sinh, anh lo cho bạn gái anh lắm à?” Cô y tá nhỏ nở nụ cười.
Hạ Nghị chẳng thèm nhiều lời một câu.
Bởi vì, không phải lo lắng, là cảm thấy rất phiền. Anh chờ trong phòngbệnh, Hiểu Văn lại như vọng tưởng bị hại, khóc lóc không ngừng, luôn lải nhải chỉ trích anh ra tay với con mình. Anh bị oan uổng đến mức lườinói câu giải thích, cho nên không bằng đứng ở cửa, mắt không thấy tâmkhông phiền.
Một chiếc xe hơi màu đen ngừng lại, cửa sau bị mở ra,một người đàn ông trẻ tuổi điển trai dẫn theo một chiếc hộp thuốc, lườibiếng ngáp ngủ, xuống xe. Là bác sỹ Tiêu ư?
Hạ Nghị đang muốn lếctrước đón,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-phan-trai-tim/2306021/quyen-4-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.