Cuối cùng, Dư Vấn vẫn đi theo Triệu Sĩ Thành trở về, chỉ là, khi cô đi,Đỗ Hiểu Văn đang muốn nói lại thôi, Hạ Nghị trực tiếp và thuận tiện điluôn.
Dọc theo đường về, sức khỏe bác sỹ Tiêu không được tốt lắm, đãngồi xuống ghế sau ngủ bù, mà bên trong xe chỉ còn lại hai người, TriệuSĩ Thành và Tống Dư Vấn vẫn im lặng. Triệu Sĩ Thành ngồi ở ghế lái, mỗilần quẹo đường, cũng nhìn qua kính phía bên phải, chăm chú nhìn Dư Vấnngồi ghế bên, cùng với chiếc Hummer bị yêu cầu đi theo kia. Dư Vấn ởtrong kính xe, đang nhìn phong cảnh bên đường ngoài cửa sổ, không biếtđang xuất thần nghĩ cái gì.
Không khí là một mảnh trống vắng, dườngnhư một đêm đó, hai người lại bỗng xa lạ. Mà anh nhớ rõ, trước đêm nay,cho dù anh và Dư Vấn khác tính cách, cũng không quá quan tâm, nhưng cũng không căng thẳng thế này.
“Nghĩ thông rồi chứ?” Anh đột nhiên phá vỡ im lặng.
“Ừm?” Dư Vấn quay đầu lại.
“Anh nói, nghĩ thông rồi muốn chuyển đi à?” Lại hỏi ra vấn đề này, trái timTriệu Sĩ Thành nghẹn lại, mười ngón tay nắm bánh lái gần như trắng bóc,chỉ là, ngữ điệu của anh vẫn nhẹ nhàng.
Anh sẽ không biểu đạt cảm xúc của mình, giờ khắc này, anh không biết nên làm sao bây giờ. Nhưng mà, anh muốn giữ cô lại….
“Vâng, tôi và Hạ Nghị vẫn là vợ chồng, một khi đã như vậy, chúng tôi tự nhiên ở cùng chỗ.” Cô thản nhiên gật đầu, bình tĩnh trả lời.
Một câu, làm cho tất cả lời khuyên tất cả lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-phan-trai-tim/2306018/quyen-4-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.