Mới đi dạo được vài vòng, Hạ Nghị liền cảm thấy chân mình có chút ănkhông tiêu. Mỗi khi đến đêm, mắt cá chân phải của anh lại đau đớn, bâygiờ lại bắt đầu, làm hại anh đi đường cũng có chút bất ổn.
Dư Vấn vàTriệu Sĩ Thành đi phía trước, từ đầu tới cuối, họ cũng không quay đầuliếc anh một cái. Chân anh rất đau, đuổi không kịp họ, cũng không muốnđể họ phát hiện lúc này mình chật vật khác thường. Vóc dáng Triệu SĩThành rất cao lớn, anh im lặng bảo vệ bóng dáng mảnh mai của Dư Vấn bêncạnh. Mạnh mẽ và mềm mại, khỏe mạnh và mỹ miều, lại hài hòa như thế dưới ánh trăng, mờ ám như thế, phù hợp đến mức khiến Hạ Nghị hoảng hốt.Dường như có loại cảm giác, thế nào anh cũng chẳng đuổi kịp bước châncô, cô đã chẳng thuộc về anh nữa.
Trái tim như bị thứ gì đó đâm trúng, đau đớn kịch liệt.
Anh không ngừng suy đoán trong lòng, họ đang nói gì với nhau? Thậm chí anhbắt đầu nghi ngờ, thật ra họ đang hẹn hò. Dư Vấn không cho anh chạm vào, có phải là vì Triệu Sĩ Thành không? Cho tới giờ Hạ Nghị vẫn chưa từngbiết, thì ra tình yêu có nhiều mặt như thế, có thể lo sợ không yên, mấtmát, độc chiếm, miên man suy nghĩ như vậy.
Một đường im lặng, Dư Vấnvà Triệu Sĩ Thành lẳng lặng dạo đến ngã tư đường, rõ ràng không ôm, rõràng hai người cũng không sát nhau, nhưng bóng hình cao lớn của anh lạiphủ lên bóng cô, như là bảo vệ chặt chẽ.
Gió lạnh ngày hè nhẹ nhàngthổi qua, làm cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-phan-trai-tim/2306012/quyen-4-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.