Giấy kết quả sau lần kiểm tra của Hạ Lan nữ sĩ đã có, phán đoán nhiềulần, các tế bào lớn nhỏ đều thấy rõ là u ác tính, bác sĩ đề nghị phẫuthuật cắt bỏ. Đừng nói là Hạ Nghị, ngay cả Hạ Lan luôn không đổi sắctrước sóng to gió lớn cũng hóa đá cả người. Dư Vấn yên lặng, chẳng aingờ đến tế bào ung thư đã cắm rễ.
“Tôi còn có thể sống bao lâu?” Trước hết khôi phục bình tĩnh, Hạ Lan lại là chính mình.
“Bà Hạ, bệnh của bà giờ đã là ung thư giai đoạn cuối, hơn nữa có xu hướngdi căn, nếu cắt đi, may thì có thể sống hơn năm năm, nếu không cắt,nhiều nhất chỉ có thể hai năm.” Bác sĩ tiếc nuối tuyên bố. “Bà phải cóchuẩn bị tốt, tốc độ di căn của bệnh rất nhanh, dù không trị liệu cũngrất đau đớn, rất nhiều bệnh nhân thậm chí không thể chịu nổi loại đauđớn thân thể như hành hạ mình này..”
Sau vài giây trầm tư, lựa chọn của Hạ Lan lại là…
“Tôi không cắt, cả đời tôi chỉ có nắm chắc phần thắng, các ông đã không thểnắm chắc hoàn toàn việc làm cho tôi sống lâu hơn, vì sao tôi phải hisinh một chân của mình?” Thái độ ngang ngạnh của Hạ Lan làm cho mọingười luống cuống sợ hãi.
Khuyên bảo không được, trên mặt Hạ Nghị chẳng còn huyết sắc, anh không nhúc nhích ngồi trên ghế dài trong phòng.
“Về nhà thôi, để mẹ nghỉ ngơi.”
Hôm nay mọi người đã mệt mỏi nhiều rồi, mẹ chồng rất cố chấp, khuyên nữacũng không có kết quả, không bằng để mọi người dịu bớt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-phan-trai-tim/2306010/quyen-4-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.