Cô ra vẻ nhíu mày, khó chịu nhìn hắn. 
_ Cậu... là kẻ đã vu khống tôi...!? 
Hân điên tiết, gầm lên: 
_ ĐỒ NGỐC...!!! 
Nam phụ Doãn Mặc Long cười lớn tiếng: 
_ HAHAHA... LÃO ĐẠI... SUY ĐOÁN KHÁ LẮM... HAHAHA...!!! 
Nam chủ Tịnh Vũ nheo mắt nguy hiểm nhìn cô: 
_ Mọt sách... Nếu tôi là kẻ đó! Tôi lột da sống cô luôn rồi... Còn thả cô đi được sao?? 
Cô nhàm chán, đáp: 
_ Vậy làm sao để tôi tin được rằng chính cậu là người đã... thả cho tôi đi...?? 
_ Cái đó... 
_ Bộ cậu thích nhận bừa người khác làm sủng vật của cậu lắm à!? 
Nghe cô hỏi vậy, hàm ý đều là mỉa mai. Thế nhưng, tên nam chủ kia mặt dày không phải dạng vừa... 
_ Ừ! Tôi thích thế... 
Cô cười thầm trong lòng... Cô sẽ cho hắn đặc biệt khai sáng " định nghĩa" về cụm từ " Chủ nhân" của cô, dành riêng cho hắn! 
_ Nhưng tôi rất khó nuôi... 
_ Tôi lo được... 
_ Tôi thích ăn ngon, lại ăn rất nhiều... 
_ Tôi sẽ mua cho cô. Bữa chính, bữa phụ đều không thiếu... 
_ Tôi thích đồ ăn tự nấu hơn... nhưng nấu không ngon là tôi sẽ không ăn. 
_ Đồ tự nấu dinh dưỡng và hợp vệ sinh hơn! Tôi biết nấu ăn, tôi lo được...! 
_ Tôi rất lười chép bài... chỉ thích ngủ...! 
_ Tôi sẽ chép thay cô và chăm cô ngủ... 
_ Chân tôi yếu... lười đi bộ. Nhưng lại có thói quen đi dạo mát, sau mỗi bữa ăn!? 
_ Chân tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-nhat-tieu-nuong-tu/4600943/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.