Dịch & Edit: Hải Yến
Trần Hạo cũng vội vàng nói với mọi người.
Lòng tham của con người là vô tận, nhưng lòng tham không có nghĩa là không thể kiểm soát được.
Chỉ những người không có lòng tham mới có thể tồn tại.
Sau hơn nửa giờ, chỉ thấy toàn bộ mặt bằng rộng lớn bên ngoài có nhiều bảo vật khác nhau, có thể nói chất đầy haichiếc xe lớn cũng không thành vấn đề.
Có thể thấy, trong lãnh địa ma tộc này thực sự có rất nhiều bảo vật, chẳng trách nó lại thu hút đến vậy. Sau đó Trương Liệt mang theo người bước ra khỏi mật thất.
“Trần Hạo, đây đều là bảo vật trong mật thất, lần này ngươi có thể vào, chúng ta đều có công, cho nên ta cho ngươi một ít bảo vật!”
Trương Liệt bước đến gần Trần Hạo, mỉm cười nói.
Trần Hạo cười nhạt một tiếng, đáp lại Trương Liệt: “Trương huynh, cám ơn tấm lòng hảo tâm của ngươi. Chúng ta ở đây không có lấy những bảo vật này, cho nên ta sẽ nhường ngươi tất cả những bảo vật này.” Nghe Trần Hạo nói, Trương Liệt lập tức kinh ngạc, không ngờ Trần Hạo lại từ chối những bảo vật này.
Nếu Trần Hạo, bọn họ không tới vì bảo vật, vậy bọn họ đến vì cái gì?
Lúc này trong đầu Trương Liệt có một câu hỏi và suy nghĩ rất lớn.
Ngừng một chút, Trương Liệt mỉm cười cảm ơn Trần Hạo.
Nói xong, Trương Liệt xoay người rời đi.
“Đội trưởng, thật ra bọn họ cũng không có hứng thú với những bảo vật này, tại sao lại như vậy? Vậy mục đích của bọn họ đến đây là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-mat-thay-than-tai/568165/chuong-893.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.