Nói xong, Chu Nặc duỗi tay chuẩn bị túm lấy Tiểu Thanh Long.
“Grào!”
Tiểu Thanh Long đột nhiên mở miệng, lộ ra hai cái răng nhỏ, hướng về phía Chu Nặc gầm gào.
Tiếng kêu đáng yêu như vậy thực sự để người nghe rất thích thú.
“Tiểu tử ngươi, ta thật hiền lành, còn ngươi hung dữ!”
Chu Nặc bĩu môi khiển trách Tiểu Thanh Long.
Tiểu Thanh Long dường như hiểu được Chu Nặc nói cái gì, lập tức co rụt lại như một quả bóng.
Trần Hạo thấy vậy, không khỏi nở nụ cười, liền vươn tay ôm Tiểu Thanh Long trong lòng bàn tay.
Tiểu Thanh Long nằm trong lòng bàn tay Trần Hạo vô cùng hưởng thụ, không ngừng cọ vào lòng bàn tay Trần Hạo, hoàn toàn tin tưởng Trần Hạo.
“Xem ra nó rất tin tưởng ngươi, quen thuộc ngươi!”
Thực ra không phải, bởi vì Trần Hạo luôn mang theo trứng rồng bên người, cho nên trứng rồng đã quen thuộc với hơi thở của Trần Hạo, cho nên Tiểu Thanh Long trong lòng sẽ coi Trần Hạo là người thân tín nhất của mình.
Hai người ở với Tiểu Thanh Long đến tận khuya.
Tuy nhiên, sau vài lần quen biết, Tiểu Thanh Long và Chu Nặc cũng đã quen, không còn coi Chu Nặc là kẻ thù, bằng lòng để Chu Nặc giữ mình.
Cứ thế Chu Nặc ôm tiểu Thanh Long cùng Trần Hạo ngủ say.
Sáng sớm hôm sau, Trần Hạo và Chu Nặc bị Tiểu Thanh Long đánh thức.
Tiểu Thanh Long tung hoành trên người hai người, hết lần này tới lần khác mở miệng rống lên.
Nhìn thấy cảnh này, Chu Nặc đột nhiên hiểu được: “Trần Hạo, hẳn là nó đói bụng!”
Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-mat-thay-than-tai/568117/chuong-845.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.