"A!" Chu Nặc ôm ngực sợ hãi, vội vàng chạy tới phía sau Trần Hạo.
Bởi vì không ai để ý, ngay phía trên vực, một thanh kiếm đang treo lơ lửng, và một bóng người lờ mờ trôi phía trên thanh kiếm.
Nói một cách chính xác, đó là một bóng tối với một chút mờ ảo.
"Ngươi là ai?" Chu Nặc kinh hãi nói.
"Ta tên là Kiếm Hồn!" Bóng đen lúc này phát ra âm thanh máy móc yếu ớt.
"ngươi...
ngươi sao hèn hạ như vậy, nhìn lén ta..." Chu Nặc xấu hổ nói.
"Cô gái, cô đã hiểu lầm.
Tôi bị mất thị lực.
Làm sao tôi có thể nhìn trộm cô được? Tôi xuất hiện bởi vì tôi cảm nhận được khí tức, khí tức của chủ nhân." Hình bóng của Kiếm Hồn dần dần hiện thực hóa.
Cuối cùng, nó biến thành một Chiến Sĩ mặc áo giáp đen và tóc dài, xuất hiện trước mặt 2 người.
“Chủ nhân của ngươi?”
Chu Nặc kinh ngạc.
"Chủ nhân, ngài đến rồi? Chủ nhân, mấy vạn năm rồi, ngài rốt cục củng trở về?" Kiếm Hồn âm thanh mang theo một vòng khàn giọng nói.
Kích động khàn giọng.
Trần Hạo nghe thấy âm thanh này, nhíu mày, "Chủ nhân mà ngươi nói tên là Lăng Tiêu Chiến Thần?" Trần Hạo hỏi.
"Đúng! Chủ nhân, thật sự là nggười, Kiếm Hồn một tai liền nghe ra âm thanh của người.
Rốt cuộc mấy năm nay, người thế nào rồi, vẫn khỏe chứ ạ?" Vù vù, liền thấy Hồn Kiếm trực tiếp quỳ xuống Trần Hạo.
"Cái gì?" Chu Nặc sửng sốt.
"Ta nghĩ ngươi hiểu lầm rồi.
Nói ra, ta cùng Lăng Tiêu có quan hệ rất lớn, những gì học được đều do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-mat-thay-than-tai/568078/chuong-807.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.