Nếu muốn đi trước, tự nhiên là Vạn Tuyết.
Một đạo sĩ trẻ tuổi đưa Vạn Tuyết lên núi sau.
Mà thanh niên kia cùng Trần Hạo đi về phía một con đường núi khác.
Trần Hạo chậm rãi đút hai tay vào túi quần.
Người thanh niên này làm theo, và chợt mỉm cười: "Huynh đệ, anh thật là may mắn, con gà của anh rất đẹp! Thật là hiếm có trên đời!" Trần Hạo nghe xong liền cười đùa: "Thật sao,Thật sự là không nghĩ tới xinh đẹp như vậy!" "Thực sự là đáng tiếc, xinh đẹp như vậy, ở bên cạnh người cũng không củng không phát hiện ra, thà rằng thả cho sư huynh của chúng tôi đi!" Vị đạo sĩ này cười lạnh một tiếng.
Lộ ra bộ mặt thật r i sao? Trần Hạo giả vờ kinh ngạc, tức giận nói: "Vị đạo trưởng này, sao lại nói như vậy? Có tin hay không, ta tới hỏi chủ trì đạo quán ở đây khiếu nại ngươi?" Trần Hạo tức giận nói.
"Hahaha? Bớt nóng, ngươi còn muốn phàn nàn ta, ngươi nghĩ nói được sao?" Đạo sĩ trẻ tuổi ngẩng đầu cười nói.
"Có ý gì?" "Hừm, nói thật cho ngươi biết, từ lúc hai người tới gần ngọn núi, số mệnh của các ngươi đã xác định r i. Ước chừng bây giờ gà của ngươi đã trở thành đ chơi của sư huynh ta!" Đạo sĩ trẻ tuổi cười xấu xa.
Đúng lúc này, từ xa truyền đến tiếng kêu kinh hoàng của Vạn Tuyết.
"Hahaha, ngươi đã thấy chưa? Vậy nên, ta sẽ không lãng phí thời gian của ta với ngươi nũa, ta muốn đuổi theo cùng chia sẽ gà ngon ! Bằng không, phần còn lại không còn gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-mat-thay-than-tai/568041/chuong-770.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.