Một khu rừng rậm rạp bị bao phủ trong làn sương mù.
Khung cảnh vô cùng âm u, tĩnh mịnh, khiến người ta không khỏi rung mình.
Tân Lan đơn độc bước đi trong rừng, khuôn mặt không giấu nổi sự sợ hãi.
Có vẻ nơi này đến một người cũng không có.
Tuy nhiên, khi cô bước từ rừng núi ra, hai mắt cô liền sáng lên.
Phía trước có một dòng suối nhỏ, cô có thể nghe rõ tiếng nước chảy róc rách.
Mà trên bờ suối, có một người con gái đang mặc một chiếc váy trắng.
Ở trong hoàn cảnh này lại gặp một cô gái tóc dài mặc áo trắng, bất kỳ ai cũng sẽ cảm thấy hoảng Sợ.
“Cô… Cô là ai?”
Tân Lan thấy cô gái đó quay lưng về phía mình liền hỏi.
“Cứu tôi với, chỉ có cô mới đưa anh ấy đến cứu tôi”
Cô gái thê lương vừa khóc vừa nói.
“Ai mới có thể cứu cỡ?”
“Cứu tôi, chỉ có cô mới có thể đưa anh ấy đến cứu tôi”
Cô gái lại khóc.
Sau đó, Tân Lan bước đến gần cô gái, mà cô ấy cũng quay lại nhìn cô.
Tân Lan trừng mắt nhìn.
Cô gái đó hai mắt chảy máu, gương mặt trắng bệnh.
Tân Lan hoàng sợ kêu lên một tiếng.
“Tân Lan, chị sao vậy?”
Bên tai cô truyền đến giọng nói đầy lo lắng của Khải Minh.
Cô dần dần ổn định tinh thần.
Tân Lan lao vào lòng Khải Minh, tìm đập đồn dập.
“Gặp ác mộng ư?”
Cậu hỏi.
“Ừ, một cơn ác mộng rất đáng sợ.
Tôi mơ thấy 1ôi đi lạc vào trong một khu rừng âm u, không một bóng người, nhưng sau đó tôi lại gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-mat-thay-than-tai/567809/chuong-538.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.