“Cậu chủ sớm đã rời khỏi Bắc Giang, có lẽ đã tới đảo rồi”
Một tên thuộc hạ bẩm báo nói.
“Cậu chủ Hồn Điện?”
Khải Đức Hải hoài nghỉ h Hồn Điện?”
Ba, gì mà cậu chủ “Ha ha, chờ tới đó con sẽ biết”
Khái Định lắc đầu cười khổ rồi nói.
Tiếp theo ông đó ngẩng đầu nhìn về phía ở ngoài sảnh chính: “Mới nhắc mà đã tới rồi”
Tiếng nói vừa dứt mọi người đều sôi nổi ngấng đầu hướng ra ngoài cửa nhìn.
Chỉ nhìn thấy phía trên quảng trường, một người trẻ tuổi mặc một bộ đồ tây màu đen đi tới.
“Cậu chủ.”
Mà mọi người bên cạnh cửa giờ phút này đều vô cùng cung kính khom lưng chào.
“Khải Minh”
Khải Đức Hải thấy thế khóe miệng không khỏi run rẩy một chút, rồi đứng lên.
“Khải Minh”
Chị gái Khải Lam lại càng kích động bưng chặt miệng, Tất cả người nhà họ Khải đều vô cùng vui sướng nhìn về phía Khải Minh.
“Ba mẹ, chị, một năm rồi, cuối cùng cũng đã trở về Khái Minh đi đến bên cạnh ba mình, cậu cứ thế mà quỳ xuống.
“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.
Một năm qua, mẹ cho rắng con… Cho rằng con…”
Dương Ngọc.
Bình khó nén được nước mắt mà khóc oà lên.
“Tốt lắm.
Con trai tôi có tiền đồ, trưởng thành mà cũng khoẻ mạnh.
Tốt lắm rồi, tốt lắm rồi”
Khải Đức Hải cũng khóc.
Khải Minh lau nước mắt giúp ba mẹ và chị mình Sau đó Khải Minh nhìn về phía Khải Đường Dương nói: “Ông, cuối cùng cháu cũng đã không làm ông thất vọng”
“Rất tốt.
Khải Minh, ông thấy hơi thở của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-mat-thay-than-tai/567806/chuong-535.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.