“Cái gì?”
Ánh mắt Trương Thành kinh ngạc, đứng thẳng người dậy.
Mọi người trong phong, nhìn là hiểu.
Ngoài cửa, đang có một nhân viên phục vụ đang định bê thức ăn vào, giờ phút này đang giật mình ngơ ngác đứng yên tại chỗ.
Bùi Thành Công chậm rãi hạ chân xuống Không khí trong phòng, nháy mắt ngưng lại.
Lúc đầu, chỉ cho rằng Khải Minh là thẳng nhóc miệng còn hôi sữa, có bản lĩnh gì được.
Nhưng một chiêu này.
Một cọng rau đã đánh nát được cánh cửa gỗ.
Đây phải đạt đến sức mạnh và tu vi hạng nào.
“Nhặt hoa bẻ lá, đều có thể đả thương người!”
Trương Thành chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, thì thào lầm bẩm.
Để giảm bớt lúng túng, một người bên phía nhà họ Bùi mỉm cười hỏi: “Thành…đại sư Thành, ông nói gì?”
Một giọt mồ hôi lạnh trên trán Trương Thành chảy xuống, hai mắt đã hoàn toàn trống rỗng: “Nhặt hoa bẻ lá, đều có thể đả thương người!”
Ông ta lại lặp lại một câu.
“Không ngờ, trên đời này thật sự có công phu bực này, đúng thật là mở rộng tầm mắt!”
Trương Thành sợ run.
Ánh mắt nhìn Khải Minh, tất nhiên là đã thay đổi.
“Minh….Cậu Minh, tôi có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn, đây là bản đồ của cậu!”
Trương Thành cầm bản đồ cung kính đưa qua.
Còn Bùi Thành Công, giờ phút này đang liếc mắt trao đổi với người trong gia tộc mình.
Người trong nhà họ Bùi, ào ào đứng lên.
“Cậu Minh, thứ lỗi cho tôi đã bất kính.
Cầu xin cậu Minh nể mặt anh Khang, cứu nhà họ Bùi tôi thoát khỏi nguy khốn!”
Bùi Thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-mat-thay-than-tai/567787/chuong-516.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.