“Chàng trai, cháu…cháu nói thật sao?”
Gið phút này, ông lão mở to mắt nhìn.
Khải Minh cười lắc đầu, hỏi ông lão số tài khoản ngân hàng, một cú điện thoại, chưa đầy năm phút, Mười bảy tỷ rưỡi đã được chuyển khoản.
“Đây đây đây…Cảm ơn cháu, chàng trai!”
Ông lão tươi cười hớn hở.
Dù sao thì viên sắt này của ông, nằm mơ ông cũng không ngờ lại bán được mười bảy tỷ rưỡi a.
Còn Khải Minh, sở dĩ anh dùng nhiều tiền để mua nói là vì anh cảm nhận được một cỗ hơi thở khác biệt.
Cảm giác gần giống với cảm giác lần đầu tiên cậu nhìn thấy bản vẽ mặt trời.
Cho nên Khải Minh nhận định, vật này bất phàm.
“Không biết anh bạn này có thể cho tôi nhìn phiến sắt một cái không?”
Lúc này, sau lưng Khải Minh có một đoàn người đi tới.
Đoàn người này có người nước ngoài, cũng có người Việt Nam, quần áo lộng lẫy.
Trong đó, có một ông lão mặc áo dài, mỉm cười nói.
Còn cái ông lão đó, có được nhiều tiền thế sợ người khác cướp mất nên cũng không dám ở lại lâu, lập tức rời đi.
“Được! H Khải Minh cũng không có từ chối, đưa phiến sắt cho ông ta.
Mà ông lão mặc áo dài kia, vừa sờ vào.
Vẻ mặt lập tức thay đổi.
“Ông Dương, ông nhìn ra cái gì rồi?”
Người nước ngoài cầm đầu hỏi.
“Phiến sắt này, không đơn giản a.
Phía trên, có linh khí quanh quần, chắc chắn không phải là vật bình thường!”
Ông Dương hoảng hốt, hai tay hơi run run.
Người nước ngoài kia vừa nghe thấy thế thì vui vẻ, quay đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-mat-thay-than-tai/567784/chuong-513.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.