Khải Minh hết cách, cầm nhân sâm vua theo bọn lên máy bay.
Ngoài ra, sau khi lên máy bay, Khải Minh bị bọn họ đeo miếng che mắt lên.
Rốt cuộc là ai? Muốn gặp mình? Cậu càng nghi ngờ.
Những người này, không hề nghỉ ngờ tất cả đều là cao thủ trong cao thủ.
Cho dù là mình đi chăng nữa thì ở trước mặt bọn họ cũng không đánh lại được một kích.
Đến nỗi Khải Minh còn hoài nghi hay là bọn họ không phải người thường.
Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ bác Tần, Khải Minh không còn gặp cao thủ nữa.
Nhưng mà bác Tần muốn gặp mình, cơ bản là sẽ không huy động nhiều người thế này a! Không biết là bay bao lâu.
Đợi đến khi cậu bị bốn người bọn họ đưa xuống máy bay.
Khải Minh nghe thấy tiếng gió biển rít gào thổi, một mùi tanh của biển nhàn nhạt.
Cách đó không xa, là từng đợt sóng biển liên tiếp vỗ vào bờ.
Tháo miếng bịt mắt xuống.
Đập vào mắt, quả nhiên là một hải đảo;.
“Đây là đâu?”
Khải Minh hỏi bốn người đó.
Lần này, bốn người đó không còn giả bộ câm điếc nữa: “Đảo Không Minh, Hồn Điện!”
“Hồn Điện? Đảo Không Minh?”
Khải Minh thầm giật mình trong lòng.
Nửa năm nay, cậu đã theo bác Tần đi từ Bắc vào Nam, tự hỏi là đã biết được thêm rất nhiều kiến thức.
Nhưng Đảo Không Minh ở đâu? Hồn Điện là cái gì? Khải Minh không biết thật.
Nhưng có thể xác nhận là, đám người này cùng một tổ chức, một tổ chức phi phàm siêu mạnh.
“Mời”
Bốn người dẫn Khải Minh vào đảo, hòn đảo rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-mat-thay-than-tai/567774/chuong-503.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.