“Ba, là con vô dụng, thấy mẹ bị bọn họ bắt nạt, con cũng không có cách nào lên tiếng, đó là do con không biết mình thua kém!”
Tiểu Bối khóc nức nở, nói.
“Mẹ rất thích cái vòng tay kia, vốn là muốn con mang ra, hy vọng bà nội sẽ vui vẻ, sẽ thích con hơn một chút.
Nhưng mà, nó lại bị Dương Diệp ném vỡi Anh ta cố ý, mọi người ở đây thấy mà!”
“Nhưng mà ba ơi, bà nội… bà nội lại nói mẹ quá khích, không phải chỉ là một khối ngọc thôi sao.
Không lẽ trong mắt của bà nội, cái gì cũng không quý giá bằng Dương Diệp sao?”
Hôm nay Dương Tiểu Bối thật sự rất oan ức.
Trước kia, bọn họ chế nhạo mình, chế nhạo mẹ, mình cũng luôn chịu đựng.
Nhưng lần này, ngay cả sự công bằng tối thiểu mình cũng không có.
“Ba biết không, Quách Như kia hận ba, cũng hận cả con và mẹ! Bà ta hận không thể đuổi con và mẹ ra khỏi nhà họ Dương, được rồi, nhà họ Dương, con không bao giờ… đến nữa!”
Nói xong, Dương Tiểu Bối bèn ghé vào giường mà khóc.
Khải Minh bèn đứng sau lưng Tiểu Bối, vỗ vỗ vai cô ấy.
Đúng vậy, tuy là bình thường Tiểu Bối hiền lành lương thiện, nhưng cô ấy cũng có tự tôn của mình.
Không có ai chịu được sự chế nhạo ác ý mà người khác lặp đi lặp lại, không lấy được dù là nửa sự công bằng.
Cảm giác này, trừ Tiểu bối ra, chỉ sợ không ai rõ hơn anh.
Bà nội cũng nổi nóng, đã nói câu muốn ai đó cút đi, còn chỉ thẳng vào Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-mat-thay-than-tai/567700/chuong-429.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.