“Ôi, vòng của thím?!”
Chiếc vòng ngọc đã bị bể nát tan.
Cao Thái Phượng thất kinh trừng to mắt.
Dương Bối Nhi thấy thế cũng giật nảy cả mình.
Chiếc vòng tay này là thứ quý báu, có giá trị nhất của nhà cô, nó được bà ngoại truyền trao lại cho mẹ, rồi mẹ truyền trao lại cho cô.
Bởi vì muốn có dành được chút chỗ đứng, nên Cao Thái Phượng không tiếc vật báu dâng tặng cho lão phu nhân.
Chồng bà giờ đã trở thành người thực vật, vợ con không nhờ cậy được gì rồi, hi vọng còn sót lại của bà chỉ có một cô con gái.
Vì mong muốn con gái bà sẽ được gia tộc trọng vọng, nên bà không tiếc bất cứ giá nào để có thể khiến lão phu nhân vui vẻ.
Đã vậy, đây chính là lúc Cao Quỳnh Như hoàn toàn nắm quyền hành, hai mẹ con bà càng khó có chỗ đứng.
Bây giờ vòng tay lại bị bể mất! Người không có não cũng có thể biết được rằng, sự việc này là do Dương Diệp cố ý gây sự.
“Dừng lại hết ngay, chẳng có chút quy củ gì cả!”
Dương lão phu nhân là người trọng sỉ diện, nên cả giận mắng.
“Mẹ, Dương Diệp cố ý làm vỡ vòng tay ngọc khắc hình rồng mất rồi!“ Cao Thái Phượng ấm ức la lên.
“Yo yo yo! Chị nói em Năm nghe chứ, chiếc vòng tay bé xíu thôi mà, đã biết thật giả đâu, cho dù có là thật đi nữa cũng có gì quan trọng đâu?”
“Em dù gì cũng là người lớn, chút chuyện nhỏ này mà cũng đi chấp nhặt với con cháu làm gì, đúng thực là không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-mat-thay-than-tai/567698/chuong-427.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.