“Siêu xe?”
Tô Bích Diệp nghe vậy thì vội vàng chạy lại nhìn, sau đó cô nhìn thấy một chiếc xe thể thao đang lao nhanh về phía bên này.
Trái tim của Tô Bích Diệp đập thình thịch, càng lúc càng nhanh, cô tiến tới một bước để nhìn rõ hơn.
Khải Minh sao? Là Khải Minh tới sao? Lúc này thì chiếc xe kia đã dừng lại.
Một thanh niên tay cầm một bó hoa tươi bước Xuống xe.
Cảnh tượng lãng mạn như thế khiến cho mọi người ở đây hâm nộ la to.
“Lệ Lệ, thực xin lỗi, anh đến trễ!”
Người thanh niên kia tháo kính râm xuống, cười nói.
“Không có trễ nha anh yêu! Anh chạy từ nơi xa như vậy tới tiễn em, em vui còn không kịp nữa là!”
Dương Hoa Lệ tung tăng chạy về phía người đàn ông kia.
Khi đi qua Tô Bích Diệp, cô ta còn cười mỉa mai: “Bạn trai tôi tới tìm tôi, cô đứng gần như vậy để làm gì? À, cô vẫn còn ảo tưởng anh chàng rùa vàng kia tới tìm mình phải không?”
Nhưng đúng như những gì mà cô đã tưởng tượng, loại phú nhị đại như cậu Khải kia thì làm sao mà một con nhỏ bình thường như Tô Bích Diệp có thể với tới nổi? Cuối cùng thì thế nào, cậu Khải người ta căn bản không để ý tới cô ta, còn bày đặt nghĩ tới đưa tiễn, nằm mơ đi.
Hiện tại Dương Hoa Lệ thua Tô Bích Diệp ở mặt sự nghiệp, nhưng mà về mặt tình cảm thì cô thắng, đương nhiên phải vui vẻ rồi.
“Em nói rùa vàng gì?”
Người thanh niên kia nắm tay Dương Hoa Lệ hỏi.
“Ha ha,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-mat-thay-than-tai/567678/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.