“Tần Nhã, sao con không ở trong phòng nghỉ ngơi?”
Tần Phương Nam đau khổ nói.
“Khụ khụ, Tần Nhã thực sự là một đứa trẻ tốt, ngoan, chúng ta không thể xúc phạm một gia đình như nhà họ Long.
Hơn nữa, cậu Viễn cũng không phải thực sự không yêu cháu.
Không phải cháu đã nói rồi sao, lúc cháu bị bắt cóc, cậu chủ nhà họ Long còn tình nguyện bỏ ra mấy tỷ để cứu cháu?”
Người trong họ nói.
Tối hôm qua xảy ra chuyện gì, Tần Nhã tất nhiên đã nói hết cho Tần Phương Nam lúc ấy đang vô cùng lo lắng,còn những người trong dòng họ, cũng là do Tần Phương Nam nói cho biết.”
Ha ha!”
Tần Lam cười khổ.
Tất nhiên cô ấy biết ý của những người trong dòng họ này.
Có thể nói ra được những lời như thế này, Tần Nhã cũng không hề tức giận.
Bây giờ Khải Minh không quan tâm đến bản thân chút nào, anh có Tô Bích Diệp của anh.
Lúc trước Tần Nhã còn tưởng rằng hai người bọn họ còn có hi vọng, nhưng bây giờ… Quên đi, không muốn nhắc tới nữa.
Nói tóm lại, hiện tại Tần Nhã cảm thấy được mình còn có chút tác dụng, chính là có thể khiến cuộc khủng hoảng của nhà họ Tần chuyển nguy thành an! “Ba, mẹ, chút nữa con sẽ thu dọn một chút, sau đó chúng ta đến villa Ôn Tuyền dự tiệc sinh nhật của cậu Viễn!”
Tần Nhã hít một hơi thật sâu rồi mỉm cười.
Sau đó bước vào phòng Nhìn thấy con gái mình như vậy, trong lòng Tần Phương Nam chua xót không nói nên lời … “Cậu Khải, đây là quà tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-mat-thay-than-tai/567593/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.