“Trùng hợp tôi cũng muốn tìm một cơ hội để trò chuyện đàng hoàng với cô.”
Khải Minh nhìn thấy Dương Lan Xuyên, gương mặt hơi đỏ lên.
Dù sao bây giờ trong lòng Khải Minh vẫn rất phức tạp.
“Anh muốn tìm tôi nói chuyện gì?”
Gương mặt Dương Lan Xuyên lộ rõ vẻ đắc ý, đi tới trước mặt Khải Minh.
“Bây giờ Dương Lan Xuyên tôi đã khác với trước kia rồi.
Nói thật, cuộc sống của đám nhà giàu các người, tôi chỉ nằm mơ mới thấy được thôi, nhưng mà cho dù nằm mơ thì tôi cũng không thể chân chính lãnh hội được cuộc sống của người giàu có.
Tuy nhiên, bây giờ thì tôi đã tiến vào nhà giàu rồi, ban đầu anh từng làm nhục tôi rồi từ chối tôi, hiện tại thì tôi đã có thể ngồi ngang hàng với anh, tôi rất muốn biết giờ phút này trong lòng anh có cảm giác gì.
Dương Lan Xuyên ép sát đến gần Khải Minh.
“Tôi không có cảm giác gì cả, chỉ là có vài lời muốn nói rõ với cô mà thôi.
Nếu như cô cảm thấy tôi thật sự có lỗi với cô, cô có thù hằn gì thì hoàn toàn có thể tìm tôi đòi lại, không cần phải trả thù những người bên cạnh tôi.”
Khải Minh nói.
“Ha ha, cái gì gọi là tôi cảm thấy chứ? Chẳng lẽ bản thân Khải Minh anh không cảm giác được sao? Có một số việc, anh không cảm thấy mình đối xử với tôi quá đáng à?”
Bỗng nhiên ánh mắt Dương Lan Xuyên đỏ lên.
Đúng vậy, chuyện lúc trước Dương Lan Xuyên cũng đã từng nghĩ lại.
Quả thật trước kia cô ta ở bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-mat-thay-than-tai/567578/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.