Lê Tâm gọi điện thoại nói về vụ việc của ngọc bội.
Anh ta đã nghe ngóng được về một bậc thầy có kinh nghiệm, ð một con phố cổ ngọc bích ðở huyện Bình An.
Nghe Lê Tâm nói thì ông ta rất có tiếng ở địa phương, là nghề thủ công do tổ tiên truyền lại.
Giám định loại ngọc cổ này, đương nhiên là phải tìm đến bậc thầy rồi.
Khải Minh quyết định để ông ta xem trước, nếu như thật sự không được, thì sẽ tự mình đi tìm một số bậc thầy khắp nơi trên đất nước.
Dù sao thì thân phận của Mộng Hân, vị viện trưởng cũ căn bản cũng không biết.
Không hề có manh mối nào, thì điều tra như nào.
Do đó, manh mối duy nhất, đó chính là viên ngọc bích này.
Ban đầu, Lê Tâm là muốn cùng Khải Minh đi một chuyến.
Nhưng ba đã dặn dò, Mộng Hân là người biết chuyện này thì càng biết ít càng tốt hơn.
Hơn nữa bây giờ Lê Tâm rất bận, nên Khải Minh tự mình đi.
Dù sao thì con phố này Khải Minh cũng biết.
Con phố cổ này không lớn, chỉ có vài cửa tiệm bán đồ gốm sứ.
Sau khi đi, hiển nhiên là Lê Tâm đã sắp xếp hết tất cả rồi.
Một ông già đeo kính, có bộ râu trắng dài, trên người đang mặc bộ đồ nhà Đường đang đứng đợi Khải Minh.
“Xin chào anh Khải, tôi là Hứa Hải Niên”
Hứa Hải Niên cười nói nói với Khải Minh.
“Ông Hứa khách sáo quá, trð lại chuyện chính, lần này là mong ông giúp tôi giám định viên ngọc bích này, bao gồm cả tuổi tác, nguồn gốc của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-mat-thay-than-tai/567520/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.