“Wao, bọn họ lại ăn ngon như thế?”
Lưu Khả đột nhiên sửng sốt.
Vẻ tự phụ trên mặt cũng biến mất không dấu vết.
“Hừ, không có tiền thì giả vờ gì chứ, ăn đồ tốt như vậy để làm gì chứ?”
Lưu Khả châm chọc nói.
Hai cô gái bị lời nói phản bác, cũng hùa theo châm chọc Nhưng mà, đồ ăn của Khải Minh rất ngon, hơn nữa hai người còn gọi món đắt như vậy, còn bàn của họ, thì bốn người mà lại gọi có một phần nhỏ.
Vì vậy, khi người phục vụ đem món lên, không khỏi liếc nhìn họ.
Khải Minh dưới sự khuyên giải của Tô Tường Vy không đôi co với bọn họ.
Chỉ vừa ăn vừa nói chuyện.
Đến khi bản thân ăn xong, mới phát hiện đám Lưu Khả ngồi kế bên đã đi rồi, hiển nhiên là không chịu nổi sự so sánh như vậy, nhanh chóng ăn xong, rồi vội vàng rời đi.
“Chúng ta cũng đi thôi!”
Khải Minh sờ bụng.
Sau đó cùng Tô Tường Vy ra ngoài.
“Đúng rồi Tường Vy, bộ quần áo trước đây tôi mua cho cô đâu? Sao cô không mặc?”
Khải Minh cười nhìn Tô Tường Vy.
Trước đây, anh mua cho Tô Tường Vy không ít quần áo.
Tô Tường Vy đỏ mặt cúi đầu: “Tôi ngại mặc những bộ quần áo tốt như thế!”
Khải Minh mỉm cười.
Cũng gần giống như mình, bản thân trước đây nghèo, cảm thấy quần áo chỉ cần sạch sẽ là được.
Nhưng bây giờ, Khải Minh mặc quần áo bình thường, là vì Khải Minh không muốn bản thân quá khoa trương.
Nhưng rõ ràng mà so sánh, Tô Tường Vy quá thiệt thòi rồi.
“Sơ gì chứ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-mat-thay-than-tai/567514/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.