“Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?” Trái tim Lý Việt nguội lạnh hơn phân nửa. Lúc nãy bọn họ chỉ nhìn thoáng qua chiếc xe bình dân này. Bởi vì ai cũng biết chỉ cần hai ba trăm nghìn là có thể mua được một chiếc xe bình dân tốt. Nên không quan tâm lắm. Nhưng lại quên lỡ như bậc cao thủ khiêm tốn bên trong chiếc xe bình dân đó lại là Phaeton thì sao? Đúng là sợ cái gì thì gặp cái đó! “Ôi chao, vậy phải đền nhiều tiền lắm đó, đuôi xe Phaeton biến dạng rồi kìa!” Mẹ của Lý Mỹ căng thắng. “Anh Lý, hay là thế này, anh mau gọi điện cho chủ xe rồi cầu xin anh ta, nếu không được thì gọi chú đến đây? Tên đàn em nói tiếp. “Đệch, sợ gì! Đâm thì đâm, sao nào? Ai bảo hắn đỗ xe sát xe tôi như vậy? Đờ. mờ, vả lại cậu nghĩ tôi không mua nổi một con Phaeton hai triệu sao? Ông đây từng dùng con series 7 này trong thời gian thực tập đó biết không!” Lý Việt nổi giận đùng đùng, vô cùng ngang ngược. Có điều cậu ta vẫn gọi cho chủ xe, gọi đối phương xuống xử lý và xem người ta nói thế nào! ‘Sau khi điện thoại kết nối không lâu, một thanh niên nho nhã yếu ớt, đeo kính chạy ra từ trong nhà hàng, bên cạnh là một cô gái điềm đạm yếu đuổi đi theo, chắc là một đôi. “Anh đâm vào xe tôi rồi” ‘Chàng trai nho nhã yếu ớt đi tới, sau đó nhẹ nhàng lên tiếng, ‘Thoạt nhìn cậu ta có vẻ ngốc ngếch. Như chưa trải đời. Thấy vậy, một người tỉnh ranh như Lý Việt mừng thầm. Quá đã, đụng phải tên dở hơi thế này. Khỏi cần nói, đối phương chắc chắn là tên nhà giàu mới nổi quê mùa, đốt tiền mua xe làm ra vẻ, cũng chưa trải đời. Nếu là người trưởng thành, nói không chừng Lý Việt còn cư xử lễ độ. Trái lại, cậu ta tỏ ra dữ dẫn: “Con mẹ nó cậu mù à, ai bảo cậu đỗ xe gần như vậy, làm cho xe của tôi không ra được. Cậu nói đi, chuyện này phải giải quyết thế nào?” Lý Việt xắn tay áo, đi về phía chàng trai đeo kính ‘Vương Lượng và tên đàn em cũng bao vây cậu ta. ‘Cô gái đứng bên cạnh nói: “Anh đâm vào xe của chúng tôi thì phải sửa xe cho chúng tôi, sao còn hỏi chúng tôi phải xử lý thế nào?” “Đúng vậy, anh phái sửa xe cho tôi!” Chàng trai đeo kính nói khẽ. “GÌ cơ gì cơ? Cậu chặn xe tôi mà còn đòi tôi sửa xe cho cậu? Đệch!” Lý Việt giơ chân đá trúng bụng chàng trai đeo kính rồi chỉ vào cậu ta mảng: “Cậu không hỏi thăm xem Lý Việt tôi là ai! Tưởng tôi dễ trêu chọc đấy à. Nhóc con, nhà cậu ở đâu? Nào, cho tôi địa chỉ!” Lý Việt uy hiếp. Dọa chàng trai đeo kính ôm bụng, không dám ho he nữa. Ôi chao, cậu Lý Việt ngầu quát” Mẹ Lý Mỹ còn khen ngợi dáng vẻ bá đạo của Lý Việt. “Thường thôi cô ạ, nhà Lý Việt có tiền có thế mà!” ‘Vương Lượng ở bên cạnh kiêu ngạo nói. “Còn không cút mau cho tôi, lần sau còn dám chặn xe của tôi thì tôi đánh chết cậu!” Lý Việt lại đạp chàng trai đeo kính thêm một phát Chàng trai đeo kính được bạn gái đìu về nhà hàng “Anh Lý thật ngầu, thế là không sao rồi!” Tên đàn em sùng bái “Nếu không phải xe cúa cậu ta đắt hơn xe của tôi thì dù hôm nay tôi đâm vào xe cậu ta, tôi vẫn bắt cậu ta phải đền tiền cho tôi!” Lý Việt đắc ý nói, sau đó chuẩn bị lái xe đưa đám Triệu Nhất Phàm về trước rồi mình đi sửa xe sau. Nhưng đúng lúc này, rầm rầm! Một loạt tiếng bước chân vang lên, ba bốn mươi nam sinh đột nhiên lao từ trong nhà hàng ra. Chạy tới tới bao vây đám Lý Việt. Kẻ cầm đầu là một nam sinh dáng cao, mặc áo ngắn tay. Anh ta nhìn chàng trai đeo kính và hỏi: “Bốn Mắt, bọn họ đánh cậu à?” “Là anh tại” Bốn mắt chỉ vào Lý Việt. Mà Lý Việt thì sao, ban đầu cậu ta không sợ, nhưng sau khi nhìn rõ diện mạo của chàng trai cầm đầu. ‘Sắc mặt lập tức tái mét trong nháy mắt. “Anh là anh Thẩm Cường phái không? Lần trước em đã gặp anh một lần!” Lý Việt nuốt nước miếng, sau đó cất tiếng hỏi. Thẩm Cường! ‘Vừa nghe thấy cái tên này, Vương Lượng cùng tên đàn em kia và cả Dương Huy, Lý Duệ đều sững người Bọn họ học ở đại học Kim Lãng đã lâu, có nhân vật máu mặt mà họ chưa từng nghe nói đến. Thẩm Cường là con trai của Thẩm Vạn Phong, rất nhiều câu lạc bộ giải trí lớn nhất Kim Lăng đều là của nhà bọn họ. Hơn nữa, Thẩm Vạn Phong được xem như là người cầm lái thế lực ngầm có uy tín ở Kim Lãng, ‘Xét về độ liều lĩnh tàn nhẫn thì tập đoàn Vạn Hào ghê gớm hơn tập đoàn Hải Sơn nhiều. Dù sao thì tập đoàn Hải Sơn vẫn có chút kiêng dè chứ tập đoàn Vạn Hào chẳng kiêng dè gì hết. Hoàn toàn là dáng vẻ không phục thì chiến! Bất kể đối phương mạnh nhường nào! Còn tên tuổi của Thẩm Cường thì càng như sấm bên tai Anh ta không học hệ chính quy mà học một trường cao đẳng ở Kim Lãng, tuyệt đối là trùm số. Từng có người đá tội anh ta, anh ta lập tức dẫn người tới nhà người ta gây chuyện, tóm lại là cực kỳ tàn nhắn. Mà Lý Việt không thể so với người ta được. ‘Vậy nên đương nhiên là cậu ta sợ hãi, vội vàng lôi kéo làm quen. “Mẹ nó! Mày đâm vào xe của Bốn Mắt mà còn đánh người? Người anh em à, mày quá vô lý rồi đớ? Mày giái thích chuyện hôm nay đi, nếu không thì không xong với Thẩm Cường tao đâu!’ Thẩm Cường hơi híp mắt lại, cười lạnh lùng. Làm cho Lý Việt vô cùng sợ hãi. Thế là cậu ta tự tát lên mặt mình rồi nói: “Hiểu lầm, thưa anh Cường, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi!” *Ha ha, hiểu lầm, được, đây là nhà hàng của chú nuôi tao, giữa chốn đông người tao không tiện nói gì. Đi thôi người anh em, vào phòng bao với tao một chuyến rồi chúng ta tính sổ rõ ràng xem có hiểu lầm. Dứt lời Thẩm Cường lạnh nhạt liếc nhìn Vương Lượng và tên đàn em đứng đăng sau Lý Việt, sau đó vẫy tay, lập tức có hai nam sinh cường tráng đi đến ghì chặt vai Lý Việt. *Bốn Mắt, những người khác có đánh cậu không?” Thẩm Cường hỏi. “Không, chỉ có anh ta thôi!” ‘Sau đó, Thẩm Cường đút hai tay vào túi áo, dẫn theo Lý Việt hai chân mềm nhũn vào nhà hàng. “Làm sao bây giờ? Phải làm sao đây? Tên Thẩm Cường này rất lợi hại sao?” Vừa rồi mẹ cúa Lý Mỹ cũng rất sợ hãi. “Lợi hại chứ! Cha anh ta là người tàn nhắn, anh ta cũng là người tàn nhãn. Hơn nữa, nghe nói hơn hai năm trước, Thẩm Cường còn cưỡng bức một nữ minh tinh đó!” Vương Lượng đáp. Rõ ràng là anh ta biết Thẩm Cường là người như thế nào! “Anh Lượng, hay là báo cảnh sát đi, chắc là hôm nay anh Lý tiêu đời rồi!” Tên đàn em cuống cuồng. “Báo cái đầu cậu, chúng ta không nhúng tay vào chuyện này được đâu. Đoán chừng chẳng mấy chốc cha của anh Lý sẽ biết tin thôi. ‘Vương Lượng vừa châm thuốc vừa nói Trong khi đó, Trần Hạo đứng một bên xem từ đầu đến cuối. Anh không tiện nói gì, chỉ muốn nói đáng đời Lý Việt. Hơn nữa anh và Lý Việt chẳng phải bạn bè, anh lại không thích tính cách của ậu ta, cho nên Trần Hạo không quan tâm. Anh bảo: “Cô ơi, thật sự là chúng ta không can thiệp vào chuyện này được đâu. Hay là chúng ta đi tìm khách sạn, sắp xếp ổn thóa cho mọi người trước đãi” “Được rồi:’ Mẹ của Lý Mỹ và mẹ của Từ Hà đồng thanh nói. Bấy giờ mọi người mới rời đi, đặt khách sạn. Buổi chiều Dương Huy không có kế hoạch g, bèn chờ đến chập tối đi núi Vân Mộng chơi ‘Còn Vương Lượng thì lái xe chờ mẹ cúa Lý Mỹ dạo một vòng quanh Kim Lãng. Làm cho mẹ Từ Hà ghen tự không hài lòng với Dương Huy. Cuối cùng cũng chịu đựng đến hơn năm giờ. Lúc này mẹ Lý Mỹ đã trở lại. Bới vì hôm nay núi Vân Mộng tổ chức hoạt động lễ mừng rất náo nhiệt, có không ít minh tinh tới tham dự. Cho nên nhóm mẹ Lý Mỹ muốn đi xem. ‘Vương Lượng đã mua vé từ trước. Hơn nữa, không biết anh ta làm cách nào mà lấy được vé VIP. Tức là sau khi đi vào, người ta ăn gì chơi gì chỉ cần dùng tới tấm vé này là được, không cần chỉ thêm tiền. Còn Dương Huy chỉ mua được vé thường. *Haiz, Vương Lượng à, cháu cũng thật là, có bản lĩnh lớn như vậy sao không lấy cho dĩ Lý một tấm về VIP chứ, như vậy có thế giúp Dương Huy tiết kiệm ít tiền. Trái lại, cầm vé thường vào cửa thì ăn gì cũng phải bỏ tiền mua. Hữ hừ!” “Ôi, cháu quên mất! Cháu còn tướng Dương Huy tự mua được cơ. Chuyện này. đơn giản thôi, nhờ người quen là được!” ‘Vương Lượng cười khổ lắc đầu. “Hữ, người không biết còn tưởng cậu ta có bản [ĩnh lầm. Khi Lý Việt bị dẫn đi, cậu ta chẳng dám ho he. Mẹ Từ Hà chịu nhục đủ lắm rồi, lập tức lạnh mặt xa xầm lại. “Đúng vậy, Vương Lượng nhà chúng tôi không có bán lĩnh lớn, cũng không có quan hệ rộng, nhưng kém cỡ nào cũng đâu như bạn trai của con gái một số người, bạn bè dẫn theo toàn là kẻ ăn chực uống chùa!” Ý chỉ Trần Hạo và Lý Duệ. Trần Hạo chí cười bất đắc dĩ. ‘Cũng không nói gì. Tiếp đó, mọi người vào hội trường núi Vân Mông. Quầy bán vé vào hội trường đã được dựng xong. *Ủa? Vương Lượng, không phải cậu bảo có bạn chờ chúng ta ở đây sao? Người đâu rồi? Có đáng tin không?” Lúc này, Lý Mỹ bỗng thắc mắc. “Chắc là đáng tin, là bạn cấp ba cúa tớ. Mấy tấm vé này đều là cậu ấy tặng tớ. Ôi trời, giờ ngầu ghê, sách nhị đại hàng thật giá thật kìa! Mau nhìn xem, chẳng phải cậu ấy đang chờ chúng ta ở đó sao!” ‘Vương Lượng chỉ tay. Trần Hạo cũng nhìn theo hướng Vương Lượng chỉ, vừa nhìn lập tức sững sờ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]