Chương trước
Chương sau
“Hả? Tự sát? Tại sao?”
“Hừ hừ, còn không phải vì tỏ tình với cậu Triệu nhưng người ta không đồng ý, sau đó nghĩ quấn sao! “Thì ra là thết Ôi, đúng là dạo này ngày càng có nhiều người tỏ tình với cậu Triệu, nhưng mà tớ nghe nói hình như hai hôm nay có một cô gái rất thân thiết với cậu Triệu! *Mẹ nó, đúng là khiến người ta ghen tị muốn chết! Cô gái nào may mẫn được cậu Triệu vừa ý thế?”
“Bất kể các cô nàng khác thể nào, mục tiêu cúa tớ chí có một, đó là cậu Trần.
Hừ hừ!”
Một cô gái hơi lạnh lùng kiêu ngạo, có vẻ là người đẹp cấp bậc nữ thần lên tiếng.
*Wow wow wowl Cậu Trần nhìn không thấy sờ không được, nào có hãnh diện như cậu Triệu!”
“Ơ hay, cái anh này chắn trước cửa căn tin, điên à! Chẳng nhìn lại xem mình ngốc cỡ nào!”
Mấy cô gái bàn tán sôi nối, còn lườm nguýt và xia xói Trần Hạo.
xi Trần Hạo hữ lạnh, phớt lờ bọn họ! “Hi, Trần Hạo!”
Đúng lúc này Tổ Đồng Hãn đi tới Vừa đến lập tức kéo tay Trần Hạo.
Như một cặp tình nhân.
Kể ra thì hai người hơi kỹ lạ.
Từ sau lần hiểu lãm dạo trước, Tô Đồng Hàn đã biết tình cảm của Trần Hạo.
Mà Trần Hạo cũng biết tình cảm của Tô Đồng Hân.
Tối hôm ấy Trần Hạo hỏi cô: “Câu làm bạn gái của tớ nhé?”
T6 Hồng Hán đáp: “Không phái trước giờ vẫn vậy sao?ˆ Không tỏ tình rầm rộ, cũng không có câu chuyện kịch tính gì cả, hai người họ.
thành đôi như thể đấy! ‘Vê phần Tô Đồng Hân nói ấn ÿ rằng trước giờ tớ là bạn gái giả hay bạn gái thật của cậu, Trần Hạo không quan tâm, thể này là tốt lắm rồi.
“Đi thôi, ăn cơm nào! Tối nay ăn gì được nhỉ?”
Tô Đồng Hân hỏi.
“Tớ muốn ăn thịt kho tàu!”
Hai người nói nói cười cười vào căn tin khiến không ít nam sinh ghen tị Một bông hoa rực rỡ lại hẹn hò với nam sinh binh thường như vậy sao? Thật là khủng khiếp! Trên đĩa thịt kho tàu có mấy cọng cải thìa.
Trần Hạo và Tô Đồng Hân ngồi đối diện nhau ăn cơm.
Bên cạnh có không ít người cả nam lẫn nữ.
Hầu như mọi người đều bàn tán về đủ loại đề tài như là cậu Triệu thế này thế kia, ai lại theo đuổi cậu Triệu.
Khiến Trần Hạo choáng váng luôn.
“Sao cậu Triệu này rêu rao thế? Cậu ta đi học đấy à?* Trần Hạo cười gượng.
“Ha ha, cậu tưởng ai cũng như cậu, bị gia định ‘nuôi nghèơ’ nhiều năm hả? Người ta được nuông chiều từ lúc mới lọt lòng cơ! Đúng rồi đúng rồi, Trần Hạo này, rốt cuộc gia tộc cậu lợi hại cỡ nào? Sao trước giờ không kể cho tới”
Tô Đồng Hân hỏi khẽ.
‘Cô không ham giàu, song cực kỳ tò mò.
Rốt cuộc sức mạnh gia tộc nào có thế điều động máy bay trực thăng, còn cho Trần Hạo tiêu tiền không giới hạn.
Tớ cũng hiểu biết rất ít về gia tộc, chỉ biết nhà tớ cực giàu, tiền tiêu bao nhiêu cũng không hết! Trần Hạo trả lời rất thành thật.
“Hữ, tớ không tin không tiêu hết!”
Tô Đồng Hân cảm thấy Trần Hạo chém gió.
Những gì Trần Hạo nói đều là sự thật.
Hai người tranh cãi hết sức sôi nổi Lúc này, đột nhiên cả căn tin vang lên tiếng reo hò như sấm.
Làm cho Trần Hạo giật mình.
Anh ngẩng đầu nhìn thì trông thấy một nhóm người đang đi về phía căn tin.
Người tới không phải ai khác mà chính là cậu Triệu – Triệu Sơn.
Khung cảnh chẳng kém gì minh tỉnh nổi tiếng bất thình lình xuất hiện trên quảng trường.
“Cậu Triệu, em yêu anh, anh chấp nhận em đi!”
Có nữ sinh mật dày hét to.
“Cậu Triệu, phải làm thế nào mới có thể trở thành bạn gái của anh? Xin anh hãy.
nói cho em biết được không?”
“Wow, tớ phải chụp ảnh!”
Khắp nơi to gan lớn mật la hét, toàn là các cô nàng thích trưng diện.
Nhưng hình như Triệu Sơn quen rồi “Tôi chỉ đi cùng một người bạn ăn bữa cơm thôi được không? Đâu cần phải kinh ngạc đến vậy!”
Cậu Triệu cười khổ, ‘Sau đó anh ta nhìn ra ngoài cứa sổ phía sau.
‘Có hai cô gái bước ra dưới cái nhìn chăm chú của mọi người ‘Sau đó đứng bên cạnh cậu Triệu.
“Phụt”
Trần Hạo vừa mới uống một hớp canh, sau khi trông thấy hai người kia, suýt thì anh phun canh vào mặt Tô Đồng Hân.
“Đệcht”
Trần Hạo hết sức ngạc nhiên.
Hai cô gái này rất xinh đẹp, là Triệu Nhất Phàm và Lâm Kiều.
“Trời ạ, lẽ nào đây là bạn gái của cậu Triệu? Dựa vào đâu chứ, chẳng phải chí xinh đẹp một chút thôi sao?”
“Thật ghê tớm, dụ dỗ cậu Triệu làm gì đó!”
Có nữ sinh không phục, bắt đầu mắng.
Không phải bạn gái đâu, cậu không nghe thấy cậu Triệu vừa nói sao? Là bạn bè! Là bạn bè đó! Điều này chứng tó chúng ta vẫn còn cơ hội!”
“Nhất Phàm, Kiều Kiều, ngồi đi! Nói thật là nếu không phải hai cậu bảo thích cơm ở căn tin thì tớ chẳng đến.
Tớ lớn chừng này nhưng đây là lần đầu tiên thấy căn tin trường học hóa ra là như thể.
Ha ha hai”
Triệu Sơn mỉm cười.
Anh ta ngồi xuống bàn ớ khu vực giữa cãn tin.
Còn Triệu Nhất Phàm chỉ lạnh nhạt chỉnh lại mái tóc, khẽ mỉm cười rồi mới ngồi xuống.
Rõ ràng là không muốn nói nhiều.
Thật ra cô ta từng bị Trang Cường và Trần Hạo làm tổn thương nên sợ rồi.
Vi vậy, khi cậu Triệu nối tiếng kháp đại học Kim Lăng ngầm theo đuối, mặc dù Triệu Nhất Phàm kích động song vân luôn giữ khoảng cách.
Cô ta sẽ không làm kiếu con gái chủ động nữa.
Vả lại, nói thật là cậu Triệu này tự nhận là giàu có, lại muốn hẹn hò với mình, điều này không có khả năng, Triệu Nhất Phàm muốn yêu đương chứ không muốn chịch.
Ít nhất là cô ta phải giữ thân như ngọc trước khi kết hôn.
Hơn nữa mấy hôm nay tâm trạng cô ta khá tệ vì bị Trần Hạo bỏ rơi.
Đồng thời, cô ta đã chứng minh được rằng có lẽ mình đã nghĩ quá nhiều.
Trần Hạo thật sự lợi hại như trong tưởng tượng của minh sao? ‘Sau hai ngày quen biết cậu Triệu, Triệu Nhất Phàm mới nhận ra có lẽ Trần Hạo không lợi hại như minh tưởng, , chỉ có chút tiền mà thôi Thật sự là mình đã mơ mộng nhiều về Trần Hạo rồi! So với cậu Triệu, mọi hành động của Trần Hạo chỉ thuộc cấp bậc học sinh tiểu học thôi, thật nực cười! Đặc biệt là lúc này, Triệu Nhất Phàm rất hướng thụ cảm giác sảng khoái khi được mọi người chủ ỷ như muôn vàn vì sao vây quanh trăng sảng Lâm Kiều cũng đang hưởng thụ cảm giác sảng khoái này.
Bây giờ vẻ mặt cô ta vô cùng kiêu ngạo.
“Này này này, nhìn đến choáng váng luôn rồi à?”
Tô Đồng Hân quơ tay trước mắt Trần Hạo.
Cô đặt đũa xuống, có về hơi tức giận.
ˆHá? Không phải!° Trần Hạo vội lên tiếng giải thích: “Tớ chỉ đang tò mò tại sao.
Triệu Nhất Phàm lại quen cậu Triệu này?”
“Hừ, không phái cái gì! Tớ thấy cậu đang khó chịu trong lòng phải không? Hai ngày trước Triệu Nhất Phàm vẫn còn thích cậu, nhưng rõ rành rành là bây giờ người ta thích người khác rồi nên cậu buồn bực lâm nhí?”
Tô Đồng Hân nhíu mày.
“Tớ không buồn bực, nếu có buồn bực cũng chỉ vì cảm thấy tiếc cho Triệu Nhất Phàm thôi.
Vốn là một cỏ gái tốt lại chê nghèo ham giàu, tớ sợ cô ta bị đả kích liên tục sẽ tự chìm đảm trong trụy lạc!”
Trần Hạo nói thật lòng.
“Ngoài cậu ra còn ai đả kich cô ta?”
Tô Đồng Hân gặng hỏi đến củng cho ra ngọn nguồn.
“Trước đây cô ta quen một chàng trai, bị đả kích mạnh. Tiên Hiệp Hay
Ha ha, quên đi, không nói nữa, chúng ta ăn cơm thôi!”
Trần Hạo bất đắc dĩ lắc đầu.
Nhưng anh vừa mới và hai miếng cơm, tự dưng có một hạt lạc nhỏ bán vào mép bàn mình.
Ai vậy? Rồi hơi thế? Trần Hạo không nhịn được thầm máng một câu.
Tiếp đó lại thêm một hạt nữa bắn vào mép bàn.
Lần này Trần Hạo chắc chắn có người trêu mình.
Anh lập tức ngẩng đầu nhìn thì thấy Lâm Kiều mặc quần áo hàng hiệu với vẻ mặt ngạo nghề đang dùng đũa gắp một củ lạc, nhìn mình cười gắn…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.