Dạo chơi đến xế chiều mọi người hùa nhau ra bờ sông để xem hát chèo, Ngọc kéo tay Mận chạy đi, hát chèo trên sông là tục của mấy thôn gần đây.
Vài ba thôn chọn người có giọng hay vào tham gia lễ hội, người được tham gia lễ hội là trai chưa vợ, gái chưa chồng!
Mấy người Mận chọn được chỗ xem ngay sát bờ sông, Cái Hậu tíu tít mua sắm kẹo đường chia cho mọi người, nó đưa cái cuối cùng cho Mận cố trêu ghẹo cô:
– Chị ăn đi cho bớt vị đắng lòng, kẹo mật này hương vị gia truyền của làng Thị đấy…..Hahaha!
Mận nhận cây kẹo cô giả vờ chê:
– Kẹo gia truyền gì mà cứng thế, em mua có phải nhầm chỗ không thế?
– Không có, chỗ này năm nào em chẳng mua, chị cửa không ra mấy năm làm sao biết được, em ăn quen không có mua nhầm đâu.
– Ồ, hóa ra em gái chị năm nay là cô gái 16 rồi mà còn ăn quà vặt đấy, sắp gả chồng rồi còn ăn như này thì…… Thì…..
Mận nhấn nhá thật dài làm cái Hậu tâm nhảy bùm bùm vội hỏi:
– Thì sao chị?
Mận khóe miệng mỉm cười:
– Thì ế chứ sao nữa cô nương… Ha ha…..
Cái Hậu mặt trắng bạch, đầu quạ đen chạy ngang dọc, nó bị chị gái nó trêu cợt….
Điều nó không dám nghĩ đến là chị nó cây gỗ tùng ngàn năm biết trêu người khác?
Cậu Đủ một dạng giống cái Hậu, ai tưởng một người chỉ biết suy nghĩ thiệt hơn cho gia đình cũng biết vui đùa trêu chọc người khác?
Ai cũng ngạc nhiên chỉ riêng cậu Phú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-man/359362/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.